Editor: Nguyetmai
Trương Thiệu Phong vừa dứt lời, Vân Tiên ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, sau đó tiếp tục cúi xuống lẳng lặng ăn cơm.
Trương Thiệu Phong trông thấy vậy chợt cuống lên, cậu ta nghiêng đầu nhìn Trần Hinh Di đang lén cười: "Ê, Hinh Di, em nói đỡ anh vài lời đi!"
Xem ra Trương Thiệu Phong này và Trần Hinh Di quen biết nhau, hơn nữa quan hệ còn khá thân thiết.
"Ha ha!" Trần Hinh Di che miệng cười hai tiếng, quay đầu nhìn Vân Tiên: "Tiên Tiên, cậu đừng dạy cho anh ấy, anh ấy sẽ hư đó!"
Thật ra Trương Thiệu Phong và Trần Hinh Di vốn là anh em họ, từ nhỏ đã thích cãi nhau.
Bởi vì Trương Thiệu Phong lớn hơn Trần Hinh Di mấy tháng, lại có tính cợt nhả hay trêu chọc người khác nên bình thường rất thích bắt nạt Trần Hinh Di.
Cho nên Trần Hinh Di bèn mượn cơ hội này, cố ý chơi khăm Trương Thiệu Phong trước mặt Vân Tiên một lần để trả thù.
"Biến đi!" Trương Thiệu Phong thấy Trần Hinh Di nói với Vân Tiên như vậy, lập tức giơ nắm đấm về phía cô nàng, sau đó lại nhìn Vân Tiên: "Vân Tiên, tôi mặc kệ đó! Cậu không nói gì thì tôi coi như cậu đồng ý thu nhận tôi làm học trò!"
Vân Tiên nhếch môi khẽ cười, sau đó huơ huơ đôi đũa trong tay, hờ hững nói một câu: "Ăn đi!"
Trương Thiệu Phong và Trần Hinh Di: "..."
Một tuần thấm thoát qua đi, tuần này ở trường học trôi qua tương đối nhẹ nhàng, ít nhất cũng không gặp phải phiền toái gì.
Cho dù có phiền toái nhỏ gì đó ập đến, cũng có hai kẻ dở hơi là Trần Hinh Di và Trương Thiệu Phong che chở cho Vân Tiên.
Mấy ngày này, Trương Thiệu Phong đều theo đuôi Vân Tiên, không ngừng gọi "Sư phụ, sư phụ!" khiến cho không ít người cảm thấy kinh ngạc.
Vân Tiên hơi xấu hổ.
Chớp mắt đã tới thứ Sáu, hôm nay Vân Tiên đã sắp xếp đồ đạc cẩn thận để cuối tuần mang về nhà. Đồ của cô không nhiều, Vân Tiên gói gọn tất cả trong chiếc ba lô nhỏ đem theo, sau đó đeo nó lên lưng rồi rời khỏi phòng ngủ, đi về phía cổng trường.
Từ cổng trường học Nhất Trung đến gần khu biệt thự nhà Đổng Nguyễn có xe buýt chạy qua.
Vân Tiên vừa ra khỏi cổng trường liền đi tới trạm xe buýt.
Người qua lại ở cổng trường rất nhiều. Xe taxi ở thời đại này không nhiều đến mức chật kín cả đường, cho nên các bạn học ngồi xe buýt chiếm đa số.
"Xì!"
Đúng lúc Vân Tiên đang theo mọi người chuẩn bị lên chiếc xe buýt chật chội thì một chiếc Lamborghini màu đen bản giới hạn chạy tới, dừng ở vị trí vắng người trước cổng trường.
Vân Tiên nheo mắt lại, từ xa đã nhìn thấy Tư Dịch ngồi trên ghế lái, vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Sao anh lại tới đây?
Vân Tiên nhíu mày, sao người có quan hệ bắn đại bác không tới với cô lại xuất hiện ở nơi này?
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì các nữ sinh ở cổng trường học lại hét lên từng đợt chói tai.
"Trời ơi, anh chàng kia là ai vậy?"
"Đẹp trai thật đấy! Trên đời này còn có người đẹp trai như vậy sao? Ôi trời ơi, không phải tôi đang nằm mơ chứ?"
"Anh ấy tới đón ai à? Chẳng lẽ là người anh ấy thích? Ôi... thật hâm mộ! Người anh ấy thích nhất định là một nữ sinh vừa giàu có vừa xinh đẹp!"
Tuy ô tô ở thời đại này rất hiếm thấy nhưng phần lớn trong nhà các học sinh trường Nhất Trung đều có ô tô riêng, cho nên chẳng có gì bất ngờ nếu thấy trước cổng trường học xuất hiện một chiếc ô tô.
Nhưng chiếc Lamborghini này là xe thể thao phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có vài cái như vậy thôi.
Cho dù không biết nó quý giá đến mức nào, người ta vẫn có thể nhìn ra giá trị của nó!
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Ai nấy đều nín thở nhìn Tư Dịch, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đúng lúc này Tư Dịch hơi nghiêng đầu, lộ ra gương mặt góc cạnh, đôi mắt thâm trầm chăm chú nhìn Vân Tiên, khẽ mấp máy môi: "Lên xe!"
Ai lên xe? Mọi người tìm kiếm hình bóng người đó khắp nơi.
Ngay sau đó một nữ sinh mặc quần áo cũ sờn đã sớm bạc màu, buộc tóc đuôi ngựa, cả người không có thứ gì hàng hiệu đi về phía đó.