Editor: Nguyetmai
Quả nhiên, Ngô Bính vừa dứt lời thì không chỉ Vân Dịch mà ngay cả một vài bạn học ở đó cũng nghe ra sự thù địch của Ngô Bính với anh, ai nấy đều lộ ra vẻ lúng túng.
Ngô Bính vẫn chưa ngừng ở đó, anh ta cười gian xảo, không hề cảm thấy lời mình nói ra có gì quá đáng, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, nói với Vân Dịch bằng giọng bố thí: "Mà thôi, miễn đi! Ba phần tiền mừng kia của các người tôi sẽ trả thay vậy!"
Nói xong, Ngô Bính lấy một cái ví da thật trong túi quần ra, đồng thời rút lấy ba tờ nhân dân tệ màu hồng.
Khi làm ra hành động này anh ta còn cố tình để ý ánh mắt người xung quanh một lượt, vênh mặt lên, như thể ta đây hơn người lắm.
"Ồ, Ngô Bính, ví tiền trong tay cậu làm từ da thật sao? Ngầu thật đó! Kiểu dáng này còn chưa được bán trên thị trường đâu nha..." Lúc này, trong đám người có một nam sinh đeo mắt kính khẽ lên tiếng cảm thán.
Lời nói của nam sinh này làm cho Ngô Bính càng được thể ra oai.
Ngô Bính nắm trong tay ba tờ tiền nhân dân tệ, nhưng cũng không vội làm nhục Vân Dịch mà lại tiếp tục khoe khoang, khiến mọi người phải thay đổi ánh nhìn.
"Ví tiền này là quà sinh nhật năm nay chú tôi tặng cho, là hàng nhập khẩu từ Pháp." Lúc nói lời này, Ngô Bính ngẩng cao đầu, khoe mẽ một phen.
Dứt lời, Ngô Bính quay đầu nhìn Vân Dịch bằng ánh mắt bố thí, đưa ba tờ nhân dân tệ ra trước mặt Vân Dịch, giọng điệu hống hách: "Cầm lấy đi! Không cần trả lại!"
Như thể ba trăm tệ ấy trong mắt anh ta chẳng đáng là gì, dùng thứ này để chứng tỏ nhà anh ta lắm tiền nhiều của.
Vân Dịch siết chặt nắm đấm, thấy Ngô Bính làm nhục mình như vậy, suýt nữa anh đã không nhịn được mà ra tay đánh cậu ta một trận.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được.
"Tiền này cậu giữ lại đi, chúng tôi không cần!" Vân Dịch nghiến chặt răng.
Nhà họ tuy nghèo, nhưng nghèo cũng có lòng tự trọng của nghèo!
"Ôi chao! Vân Dịch, tôi có lòng tốt giúp cậu giải quyết khó khăn sao cậu lại không cảm kích?" Ngô Bính mở miệng, cắn ngược lại Vân Dịch một cái, nói như thể anh là loại người ăn cháo đá bát.
Sắc mặt Vân Dịch cũng trầm xuống ít nhiều...
Vân Tiên thấy anh trai mình bị Ngô Bính chọc tức, đương nhiên sẽ không im lặng bỏ qua.
Xà Tích đứng sau Vân Tiên cũng coi như hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Nhưng cô ấy chỉ im lặng không lên tiếng, chờ chỉ thị của Vân Tiên.
"Ở lại ăn một bữa cơm tối phải tặng tiền mừng đúng không?" Vân Tiên khẽ chớp mắt, thay Vân Dịch tiếp lời Ngô Bính.
"Mọi người đều chuẩn bị tặng rồi, các người không thể đến tay không như vậy được! Em gái này, anh trai em không chấp nhận lòng tốt của anh, hay là tiền này em cầm thay anh trai đi?" Ngô Bính vung vẩy ba tờ tiền màu hồng, khoe khoang nói với Vân Tiên.
Đối với Ngô Bính thì mục đích của anh ta chỉ có một, đó là muốn Vân Dịch khó xử.
Còn quá trình thế nào không quan trọng!
Mà hiển nhiên, Ngô Bính cũng coi Vân Tiên như con nhà khố rách áo ôm, vừa thấy tiền là sáng mắt.
"Tất nhiên chúng tôi cũng phải tặng tiền mừng rồi!" Vân Tiên nhoẻn miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng đều, đáp trả Ngô Bính.
Ngô Bính lại cho rằng Vân Tiên đã mắc bẫy, anh ta vội chuyển ba trăm tệ dùng để làm nhục Vân Dịch sang phía Vân Tiên, đồng thời dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh: "Vậy thì mau cầm lấy đi!"
Xưa nay Ngô Bính vẫn đinh ninh rằng, với điều kiện kinh tế của nhà Vân Dịch căn bản không thể lấy ra ba trăm tệ một lúc được.
Vân Tiên bỗng nhiên ngừng cười, mặt đanh lại, sau đó cô khẽ nghiêng đầu, không để ý đến sắc mặt đám người Ngô Bính mà chỉ liếc qua ví da của Xà Tích, sau đó cô mới nhìn thẳng về phía bọn họ:
"Một người chỉ bỏ phong bì một trăm tệ thì sao đủ thành ý? Nói thế nào cũng phải mừng một nghìn mỗi bao mới được!"
Dứt lời, Vân Tiên gọi Xà Tích một tiếng: "Tích!"
Đi theo Vân Tiên lâu như vậy, sao Xà Tích không hiểu ý của cô.
Xà Tích nghe lệnh, mở ví da mang theo bên người ra, lấy từ trong đó ba cọc nhân dân tệ màu hồng.
Xà Tích có thói quen mang theo tiền mặt bên người, đương nhiên Vân Tiên biết rõ điều này.
Vân Tiên thấy vẻ mặt mọi người đang từ xem cuộc vui biến thành giật mình hoảng sợ, lại nghĩ tới nét mặt anh trai vừa mới xấu hổ vì bị bắt nạt nhưng không biết đáp trả thế nào, cô không nhẫn nhịn nữa.
Cho dù cô không thể nói thẳng với Tần Y Nhu thì cô cũng muốn cho anh trai biết một số chuyện.
Vân Tiên nhìn Ngô Bính đang chết đứng trước mặt và ba tờ nhân dân tệ màu hồng mỏng dính trong tay anh ta, cô cười lạnh: "Mỗi người một nghìn, không cần trả lại!"
Những lời châm chọc này cô trả lại nguyên vẹn cho Ngô Bính.