An toàn là trên hết, Cao Văn Bân núp ở trong con hẻm nằm phía sau chiếc xe Jeep của Diệp Phong ước chừng khoảng mấy chục mét, cộng thêm những tiếng ồn của xe cộ qua lại, nên gã cũng không thể nào nghe rõ được những câu đối thoại của cô chị họ của gã với người đàn ông đeo kính đen kia. Nhưng, khi trông thấy hai bên động thủ với nhau, thì gã mừng rơn lên, vì đây đúng là điều mà gã đang mong đợi, bởi theo đúng như tính cách của bà chị họ Đoạn Băng này của gã, thì chắc chắn sẽ phải moi bằng được cái tên đại ca cầm đầu Diệp Phong kia ra mới thôi.Đúng trong lúc Cao Văn Bân đang mơ mộng hoang tưởng đến cảnh Diệp Phong sẽ bị bà chị họ Đoạn Băng của mình hành hạ đau đớn như thế nào, thì điều kinh ngạc đã xảy ra.Đoạn Băng định đưa nắm đấm lên nhưng bỗng nhiên khựng lại, rút tay về một cách vội vã."Chú Diệp! Tại sao chú lại ở đây vậy….?" Bây giờ mà có cái lỗ ở xung quanh đây thì chắc Đoạn Băng muốn chui luôn xuống dưới đó mất. Đoạn Băng không bao giờ ngờ được rằng, người đàn ông đeo kính đen trước mặt cô, bị cô tưởng nhầm là một đàn em của đại ca xã hội đen, ăn mặc ngầu ngầu này lại là cha của Diệp Phong, Diệp Tồn Chí. Có lẽ vì quá sốt ruột, hoặc có lẽ do cách ăn mặc Diệp Tồn Chí nên cô mới không nhận ra được ông.Sau khi gỡ chiếc kính đen và chỉnh sửa lại cổ áo, thì Diệp Tồn Chí mới quay sang Đoạn Băng đang đỏ ửng cả mặt vì ngượng, nhoẻn miệng cười nói: "Xem ra mấy ông già như chú bây giờ chẳng có địa vị gì trong xã hội này nữa rồi, vừa mới ra ngoài đường một cái đã bị mấy đứa nhóc kéo ra định đập cho một trận! Lẽ nào cháu ở nhà cũng có thái độ này với lão Đoạn hay sao hả?""Dạ không, không phải đâu ạ! Cháu chỉ là…" Đoạn Băng hấp tấp vội vã lên tiếng giải thích, cô không cho rằng mình là một cô gái hiền lành, thục nữ, hơn nữa vì cái nghề cảnh sát của cô nên tính tình của cô trở nên mạnh mẽ và đầy nam tính. Vậy nhưng, để đến mức mà giơ nắm đấm ra nói chuyện với bậc cha chú, thì Đoạn Băng cũng thấy hành động của mình quá là lỗ mãng, làm mất hình tượng ngoan ngoãn vốn có của mình trong người khác, dĩ nhiên trong thâm tâm cô cũng thầm trách ông chú họ Diệp này, vì có những lúc ông và gã con trai quý tử của ông đều y hệt nhau, lúc nào cũng thích ăn mặc ngầu ngầu kiểu xã hội đen làm cho người ta dễ hiểu nhầm."Ố? Vậy theo ý của cháu là chỉ có những người như chú thì cháu mới nói chuyện bằng nắm đấm hả? Cháu làm như vậy mới tỏ đúng lòng kính trọng của cháu với chú hay sao?" Diệp Tồn Chí bất giác lên tiếng bông đùa, khi Đoạn Băng còn nhỏ thì ông cũng gặp qua cô mấy lần rồi, nhưng khi cô vào học trong trường học viện cảnh sát, thì ông không còn gặp mặt nữa. Lần trước vào trong viện thăm Đoạn Băng, vốn là ông cũng có cơ hội gặp mặt cô, nhưng ông lại nhường cơ hội đó cho cậu con trai của mình, vậy mà hôm nay khi vừa mới bước chân xuống dưới giường bệnh, Đoạn Băng đã thể hiện rõ bản chất cô nàng ngổ ngáo y như lời miêu tả của Đoạn Chính Thiên. Khi nãy, đòn thế Cầm Nã Thủ của Đoạn Băng tuy ông đã nhanh chóng tránh được một cách dễ dàng, nhưng ông vẫn vô cùng khâm phục tay nghề ra đòn của cô, cho dù có là mấy tên cảnh sát lâu năm trong nghề xuất thủ, có khi vẫn chưa bằng được một phần lực của cô, nếu như đem Đoạn Băng ra so sánh với ông bố Đoạn Chính Thiên của cô thì có lẽ Đoạn Chính Thiên chắc cũng phải chịu thua cô con gái của mình là cái chắc.Đang trong lúc Đoạn Băng ngơ ngác không biết giải thích thế nào cho phải, thì cô lập tức để ý đến một bóng người từ bên kia đường phóng thẳng về phía bên này, tốc độ kinh người như vậy thì Đoạn Băng chưa bao giờ chứng kiến cả, chỉ mỗi vài cái lách người thôi mà bóng người đó đã lạng lách qua hàng loạt làn xe qua lại dầy đặc, cộng thêm với những lan can chắn đường phóng tới bên cạnh Diệp Tồn Chí. Có lẽ đến cả những người lái xe trên đường khi nãy cũng chẳng kịp trông thấy bóng người phóng vụt qua đường ban nãy là nam hay là nữ nữa.Cho đến khi bóng người đó dừng chân đứng lại xong đâu đấy rồi, thì những tiếng phanh xe gấp gáp mới vang lên một cách rộn rã, cũng may mà nơi đây là trung tâm thành phố sầm uất, nên người xe qua lại khá dầy, chính vì vậy mà tốc độ điều khiển của xe cộ cũng không nhanh, nếu không thì chắc sẽ xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn vô cùng khủng khiếp.Lãnh Nguyệt vốn lúc đầu làm theo ý của Đoạn Băng là lên tầng ba của tiệm cà phê, nhưng sau khi cô chọn cà phê xong rồi, thì khi trông qua tấm cửa kính đã nhìn thấy bóng dáng chiếc xe việt dã quen thuộc của Diệp Phong và bóng hình của Diệp Tồn Chí, sau đó lại trông thấy người bạn mới quen của cô chạy tới tranh chấp với ông bố chồng tương lai của mình, thì cô lập tức đứng thẳng người dậy hành động mau chóng.Lãnh Nguyệt dĩ nhiên không phải lo lắng cho Diệp Tồn Chí mà mới hành động như vậy, vì cô biết rằng danh tiếng của ông khi xưa so với cậu con trai của ông không hề kém cạnh một chút nào, cho dù bây giờ ông đã ngoài năm mươi, nhưng cũng không tệ đến mức để một đứa cảnh sát nhãi nhép như Đoạn Băng bắt nạt một cách dễ dàng, mà ngược lại Lãnh Nguyệt hành động như vậy là vì cô lo lắng cho sự lỗ mãng của cô bạn Đoạn Băng mới quen của mình dẫn đến một hậu quả khủng khiếp. Chính vì vậy mà cô mới phóng người sang phía bên này với tốc độ nhanh nhất, thậm chí cô còn lựa chọn phương pháp xuống lầu vô cùng cực đoan, làm cho mọi người trông thấy ai nấy cũng đều mắt tròn mắt dẹt mà kinh ngạc."Cậu là vận động viên chạy nước rút hả?" Đoạn Băng nhất thời quên mất người đàn ông ăn mặc ngầu ngầu đứng ở ngay bên cạnh mình, mà đưa mắt lên nhìn Lãnh Nguyệt với một con mắt kinh ngạc. Trong tiềm thức của Đoạn Băng thì chỉ có những vận động viên chạy nước rút siêu hạng mới có được tốc độ kinh người như vậy. Chính vì vẻ ngoài nhu mì, yếu đuối của Lãnh Nguyệt đã làm cho Đoạn Băng mới không thể tưởng tượng nổi cô lại có một tốc độ ghê ghớm đến thế.Lãnh Nguyệt không ngờ sự việc lại thay đổi quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ như vậy, lúc nãy cả hai người dường như còn muốn động thủ đập nhau đến nơi, vậy mà bây giờ cả hai đều tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, chỉnh sửa lại áo quần ngay ngắn hẳn hoi xong, thì Lãnh Nguyệt liền bước tới bên Diệp Tồn Chí, nhẹ nhàng lên tiếng nói: "Cha! Sao cha lại ở đây vậy?" Diệp Tồn Chí vì cái câu gọi này mà ông đã bỏ ra quá nhiều công sức để có được nó.Vốn là khi mới gặp mặt, theo ý của Diệp Phong và Lãnh Nguyệt thì cả hai cảm thấy kêu Diệp Tồn Chí là bác, hoặc là chú thì sẽ thích hợp hơn với cả thân phận của hai người, vậy nhưng Diệp Tồn Chí nhất quyết không chịu, ông còn đưa ra rất nhiều chứng cứ để bắt Lãnh Nguyệt phải gọi ông là cha, điều thứ nhất là Lãnh Nguyệt mấy tháng trước đã gọi ông bà Diệp Phong là ông bà nội rất thân thiện, và cả hai đứa cũng được ông bà nội đồng ý về chuyện hôn sự rồi, điều thứ hai là ông đã nghe thấy Lãnh Nguyệt gọi Diệp Phong là chồng yêu, chính vì vậy mà Diệp Tồn Chí khăng khăng đòi Lãnh Nguyệt phải gọi ông bằng cha mới thôi. Còn một điều quan trọng nữa là ông đã mong có cháu bế cháu bồng mấy năm nay rồi, để Lãnh Nguyệt gọi mình bằng cha như vậy, thì cũng đồng nghĩa với việc ông sắp có cháu nội rồi.Vậy nhưng, Đoạn Băng đứng ở bên cạnh khi nghe thấy Lãnh Nguyệt kêu Diệp Tồn Chí là cha như vậy, thì cô suýt ngã ngửa người vì kinh hoảng. Đoạn Băng nghe nói Diệp Tồn Chí là một người đàn ông rất chung tình, hơn nữa ông cũng rất yêu Tôn Thi Lam, vậy mà hôm nay cô không ngờ tất cả những điều cô biết đều chỉ là bề ngoài của ông, một người đàn ông mẫu mực như Diệp Tồn Chí, vậy mà không ngờ đột nhiên lại tòi ra một cô con gái trong ngày hôm nay, nếu như để cho gia đình của ông biết được, thì chắc chắn sẽ có một cuộc chiến gia đình nổ ra.Theo như mối "giao tình" của cô với Diệp Phong, thì chế nhạo về hoàn cảnh gia đình của hắn đối với cô là một biện pháp trả thù vô cùng đắc ý. Nhưng suy đi nghĩ lại, Đoạn Băng lại nghĩ cha của cô có mối giao tình rất mật thiết với Diệp Tồn Chí, chính vì vậy mà cô cũng không muốn bêu rếu thói xấu của bạn cha mình ra ngoài. Oan có đầu, nợ có chủ, ngô ra ngô khoai ra khoai, cho dù mình rất căm ghét cái gã Diệp Phong kia, nhưng mà cũng không nên vì thế mà đi bêu xấu Diệp Tồn Chí, vì dù sao Diệp Phong cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này cả.Suy đi tính lại một hồi, Đoạn Băng liền tiến tới kéo Diệp Tồn Chí sang hẳn một bên, lén lút, thậm thụt nói: "Chú Diệp! Chuyện của ngày hôm nay coi như cháu không nhìn thấy gì hết cả, nhưng chú về sau cũng nên chú ý một chút mới được, nếu như mà để cho cô Tôn biết được chú có con riêng ở bên ngoài thế này, thì hậu quả nghiêm trọng ra sao, cháu nghĩ chắc chú phải biết rõ hơn cháu, chính vì thế mà…"Đoạn Băng đang định thao thao bất tuyệt nói một thôi một hồi , thì bất chợt để ý thấy gương mặt của Diệp Tồn Chí từ trắng chuyển sang đỏ, sau đó lại chuyển sang ma mãnh, giảo quyệt lạ thường.Thấy Đoạn Băng cứ ngơ ngác như vậy, thì Diệp Tồn Chí liền cố gắng nhịn cười, lắc lắc đầu nói: "Chú bây giờ không thể không thán phục cái gen phá án di truyền của Đoạn Chính Thiên truyền cho cháu, không thể ngờ được cháu lại có thể dựa vào một câu chào hỏi của người ta mà đã nghĩ ngợi sâu xa đến vậy, thật là đáng phục! Nhưng, chú vẫn phải nhắc cho cháu nhớ một điều này, bất kể cháu suy đoán thế nào đi chăng nữa, thì cháu vẫn phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật về lối suy nghĩ của mình đấy!""Chú Diệp! Thôi chú đừng có cãi cố nữa, cháu biết thường thì ai làm những chuyện như thế này rồi thì cũng đều lắc đầu nguây nguẩy không chịu nhận! Cháu cũng không muốn tiến hành điều tra làm gì cho mệt, cháu chỉ là muốn nhắc nhở cho chú biết, có vậy thôi!" Tuy đối phương đáng tuổi bậc cha chú của mình, nhưng Đoạn Băng vẫn chửi thầm trong bụng rằng đàn ông toàn là những hạng trăng hoa, chẳng ra gì . Cô bất giác ngoái đầu lại nhìn vào Lãnh Nguyệt thì bất giác cảm thấy thương hại cho Lãnh Nguyệt vô cùng. Lãnh Nguyệt là một cô gái dễ thương hiền lành như vậy, thế mà lại có một hoàn cảnh gia đình đáng thương, tội nghiệp như thế, ông trời thật có mắt như mù."Cháu quen với Lãnh Nguyệt hả?" Những kiểu người ma mãnh như Diệp Tồn Chí thì ông chỉ cần nhìn qua tình hình thôi là cũng đủ biết hai cô nàng chắc chắn là quen nhau, chính vì vậy mà ông quyết định đem trọng trách giải thích sự hiểu nhầm này đặt lên vai của cô con dâu tương lai của mình nói: "Cháu đi hỏi nó xem, rốt cục chú và nó có quan hệ gì với nhau!"Đoạn Băng sau một hồi quan sát sắc thái nét mặt của đối phương, thì cảm thấy dường như đúng là Diệp Tồn Chí cảm thấy oan ức thực sự, nhưng khi nãy Lãnh Nguyệt gọi ông ta là gì thì mặc dù tiếng nói có nhỏ, nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một không thể sai được. Còn Lãnh Nguyệt lúc này vẫn đứng trơ ở đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, lúc nãy cả hai người Đoạn Băng và Diệp Tồn Chí còn hung hăng, hung hổ với nhau, vậy mà chỉ trong chớp mắt cả hai đã biến thành bạn bè, hơn nữa lại còn kéo nhau ra một chỗ riêng thì thào to nhỏ với nhau.Đang trong lúc Lãnh Nguyệt ngơ ngác chưa hiểu tình hình, thì Đoạn Băng lại dùng đúng thủ pháp vừa nãy khi cô lôi kéo Diệp Tồn Chí ra một góc, kéo Lãnh Nguyệt sang một bên, sau đó nét mặt ra vẻ ngập ngừng, được khoảng mấy phút sau, thì cô mới lên tiếng nói: "Lãnh Nguyệt! Mình biết cậu quen mình chưa được lâu lắm, mình cũng không nên can thiệp vào những chuyện riêng tư của cậu như thế này, nhưng mà mình buộc phải chưng cầu ý kiến của cậu một lần nữa, khi nãy cậu gọi chú Diệp là cha phải không?"Trông ánh mắt của đối phương, Lãnh Nguyệt liền quay sang nhìn vào Diệp Tồn Chí đang đứng gần ở đó, nét mặt hơi ửng đỏ, đối với người mồ côi từ nhỏ như cô, thì cái danh từ cha này buột ra khỏi miệng của cô gượng gạo, ngượng ngùng vô cùng.