Trên con đường cao tốc đang dẫn đến trường của Thẩm An Nhiên, có hai con người ở trong xe vừa cười vừa nói nhìn khá là vui vẻ.
_" Chú Trịnh, chú chưa có vợ sao?".
Thẩm An Nhiên tinh nghịch ngó về phía trước, ánh mắt lấp lánh nhìn Trịnh Hằng.
_" Haha...tôi chưa có vợ đâu thiếu phu nhân"
Cô nhóc này không hề biết câu hỏi này của cô đã chạm đáy nỗi đau của Trịnh Hằng, ở bên Sở Dực bấy nhiêu năm nay rồi, nói thật thì Trịnh Hằng không hề có cơ hội gần phụ nữ, xác xuất bằng không.
_" Tiếc thế, chú đẹp trai thế này cơ mà".
Thẩm An Nhiên vừa nói vừa cười, ý như đang ám chỉ anh ta vẫn ế.
Trịnh Hằng gật đầu:_" Được được, là tôi ế được chưa thiếu phu nhân".
Trịnh Hằng bị sự đáng yêu của cô đánh bại, chỉ biết gật đầu phủ nhận.
Thẩm An Nhiên cười hí hí như được mùa.
Đột nhiên câu nói tiếp theo của Trịnh Hằng lập tức dập tắt nụ cười đó.
_" Thiếu phu nhân, nói thật thì tôi cũng không nên nhìn, nhưng mà lúc nãy hai người kịch liệt thật đó kkk..."
Nghe đến đây, cô lập tức cứng họng không thốt lên lời, gương mặt bỗng chốc ửng đỏ như trái cà chua chín.
Xấu hổ chết mất.
Thẩm An Nhiên ôm mặt lùi lại phía sau, không thèm nói chuyện với Trịnh Hằng nữa.
Anh ta nhín cô bé nhỏ qua kính chiếu hậu mà bật cười.
_" Thiếu phu nhân, cô sao thế ??"
_" Ây da, chú Trịnh à! Chú đừng chọc cháu như thế chứ, xấu hổ quá ".
Thẩm An Nhiên bất mãn than vãn.
_" Được được, không chọc thiếu phu nhân nữa"
Phút chốc đã đến trường.
Chiếc xe Maybach vẫn đậu chỗ cũ, Trịnh Hằng chạy ra mở cửa xe cho cô.
_" Cảm ơn chú!!"
Trịnh Hằng cung kính cúi đầu chào cô:_" Thiếu phu nhân đi học vui vẻ".
Cô lễ phép đáp trả lại bằng cái chào tạm biệt rồi biến mất vào đám học kia.
Trịnh Hằng nhấn nhẹ chiếc tai nghe Bluetooth màu đen bên tai, trịnh trọng nói.
_" Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đã vào trường".
Không biết đường dây bên kia nói gì, anh ta liên tục gật đầu:
_" Vâng, thiếu gia".
Phía trong trường láo nháo đến lạ thường, nam sinh nữ sinh đua nhau ra học bài thì từ đâu có giọng nói quen quen vang lên.
_" Con nhỏ thối tha, ông đây chung phòng thi với cô đấy".
Sở Trang Vương nhảy đến gõ lên đầu cô một cái.
Thẩm An Nhiên lạnh nhạt chẳng thèm để ý đến cậu ta:
_" Liên quan gì đến tôi".
_" Nghe nói cô học giỏi môn Sinh học lắm".
Sở Trang Vương nở nụ cười nham hiểm nhìn cô.
_" Thì sao??"
_" Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi "
_" Gì cơ, giao dịch á.
Bạn học Sở Trang Vương, bạn nghĩ bà đây dễ dàng mua chuộc chắc.
Không có đâu nhá".
Thẩm An Nhiên vỗ vai an ủi cho cuộc đời Sở Trang Vương.
Cậu ta rất dốt môn Sinh học, không phải không biết mà là học không vào.
Từ đằng xa phát ra một giọng nói bao ngầu, người con gái với chiếc ván trượt đang trượt nhanh về phía hai người họ, trên cổ có đeo một chiếc tai nghe mèo.
Trông giống học bá cũng có, giống mấy chị đại học đường cũng có.
Sở Trang Vương há hốc mồm:_" Ngầu quá đi mất"
Cô gái kia lao nhanh về phía Thẩm An Nhiên, đảo chân khiến cho ván trượt bay lơ lửng trên cao.
Đôi tay thuần thục nắm lấy cái ván trượt kẹp vào nách.
Tay còn lại khoác vào bờ vai nhỏ nhắn của Thẩm An Nhiên.
_" Tiểu bánh bao, cậu biết tin gì chưa??"
_" Tin gì, ngày nào An An nhà mình có tin mới"
_" Không phải chuyện đó"
_" Thế là chuyện gì?"
_" Truyện tranh của cậu được lên Hotsearch rồi đó".
Lý An vui vẻ báo tin cho cô.
_" Thật...thật sao??" Thẩm An Nhiên không thể tin nổi vào mắt mình, thật sự truyện tranh của cô được lên Hotsearch rồi ư.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cũng cô đưa mắt nhìn Lý An, không nói không rằng ôm hôn vào má Lý An vài cái " chụt chụt"
Lý An chưa kịp phản ứng đã bị cô hôn vào má.
Á á á, cái cảm giác này, tuyệt chết đi được.
Lý An ngửa đầu lên trời, hưởng thụ cái hôn bất chợt vừa rồi.
Sở Trang Vương nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Cái con nhóc thối tha này sao lại hôn cô ấy chứ, đáng ghét.
Lý An lấy điện thoại ra đưa cho cô xem thứ gì đó.
_" Tiểu bánh bao cậu xem, đọc giả đang hóng gương mặt thật sự của nam chính đó...còn nữa, bọn họ còn muốn cậu vẽ chi tiết về cơ thể nam chính đó...woa...Thẩm An Nhiên nhà ta đúng là cao siêu mà".
Lý An hết lời khen ngợi Thẩm An Nhiên mà không hề để ý đến sắc thái trên gương mặt cô đang thay đổi.
Nếu phải vẽ cơ thể nam chính một cách chi tiết thì khó cho cô rồi.
Bởi lẽ, câu chuyện mà cô vẽ lên chính là lấy dữ kiện mà cô đang trải qua.
Không sai, Thẩm An Nhiên đã lấy bối cảnh hoàn cảnh của cô và Sở Dực để vẽ nên bộ truyện này.
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông của trường rêu lên, toàn bộ học sinh trong trường đều trở về lớp học, chuẩn bị một buổi thi đầy khó khăn..