Một lúc sau, chiếc xe dừng trước một căn biệt thự siêu rộng lớn.
Không, phải là lâu đài mới đúng.
Chiếc xe di chuyển dần vào phía trong thì có một dàn người mặc đồ full đen đứng thành hai hàng.
Thẩm An Nhiên bước xuống xe, đưa mắt ngắm nhìn căn biệt thự mà không khỏi trầm trồ
_" Woa...to quá!".
Từ trong căn biệt xuất hiện một người đàn ông trung niên râu tóc bạc phơ tầm 60 tuổi, trên người đàn ông khoác lên mình bộ vest đen trông rất lịch sự, người đàn ông điềm đạm đến gần cô.
_" Thiếu phu nhân, mời cô vào trong".
Ông là quản gia Ân người đã chăm sóc "chồng" cô từ nhỏ đến giờ, nhìn biểu cảm trên gương mặt ông có thể biết quản gia Ân là người nghiêm khắc đến cỡ nào.
Thẩm An Nhiên thấy hơi bất an nhưng cũng lễ phép gật đầu đồng ý.
_" Vâng".
Quản gia Ân nhìn bộ dáng đáng yêu của cô mà không khỏi cảm thán, cô bé này rất xinh đẹp không quá điệu đà, mái tóc búi cao thể hiện sự trẻ trung của đứa trẻ mới lớn, chiếc váy màu trắng xoá tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Thẩm An Nhiên không đi giày cao gót thay vào đó là đôi giày Jordan màu đen trắng rất cá tính.
Nhưng quản gia Ân vẫn cảm thấy lo lắng cho cô, liệu cô bé đáng yêu này có chịu đựng được tính cách lạ thường của thiếu gia hay không?
Thẩm An Nhiên bước vào trong với tâm trạng lo lắng, trước mắt là đại sảnh của biệt thự, nó lộng lẫy hơn so với trí tưởng tượng của cô, cách bày trí nội thất mang phong cách Châu Âu " đậm chất mùi tiền".
Quản gia Ân ân cần đưa cô vào phòng bếp để dùng bữa sáng cùng thiếu gia trước.
_" Thiếu phu nhân, chúng ta dùng bữa sáng trước , một chút nữa thiếu gia sẽ xuống dùng bữa cùng cô".
_" Ngài ấy sẽ ăn cùng cháu sao?".
Thẩm An Nhiên cởi bỏ chiếc túi xách để lên ghế bên cạnh ngồi chờ đợi "chồng" cô xuất hiện.
_" Vâng, thiếu phu nhân".
Ngồi được một lúc thì người đàn ông đó xuất hiện, gương mặt đẹp trai như minh tinh khiến cô say đắm, anh ta mặc bộ vest màu xanh đen tôn lên khí chất người đàn ông trưởng thành.
Bỗng anh ta đi đến trước mặt Thẩm An Nhiên cung kính chào cô.
_" Chào thiếu phu nhân, tôi là Trịnh Hằng rất vui khi biết cô".
Trịnh Hằng cười thân thiện.
Thẩm An Nhiên lễ phép đứng dậy chào hỏi lại.
_" Chào anh, tôi là Thẩm An Nhiên".
Cô có chút thất vọng , cứ tưởng người đàn ông này là "chồng" cô cơ đấy.
Cộp...cộp...thanh âm của đôi giày da phát ra từ trên cầu thang, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đó xuất hiện.
Đám người hầu trong nhà thấy hắn liền cúi gập người xuống tỏ vẻ cũng kính, quản gia Ân và Trịnh Hằng cũng không phải là ngoại lệ.
Từ lúc hắn bước xuống trên người hắn toả ra một luồng không khí lạnh đến đáng sợ.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy hắn liền cảm thấy sợ hãi , tay cô không ngừng run lên, mồ ngôi trên trán không ngừng nhỏ giọt.
Sao người đàn ông này lại mang khí thế mạnh mẽ đến vậy cơ chứ.
Trên gương mặt lạnh lẽo đó có đeo một cái mặt nạ hình con báo đen, lớp mặt che lớp hoàn toàn chỉ để lại đôi môi mỏng quyến rũ kia.
Hắn đi đến ngồi vào bạn ăn, dùng anh mắt rét lạnh nhìn cô.
_" Ngồi xuống đi".
Hắn lạnh giọng ra lệnh cho cô.
Thẩm An Nhiên chưa hết sợ hãi , chậm rãi ngồi vào ghế bên cạnh, ngày cả cái liếc mắt cô cũng không dám nhìn.
Người đàn ông này tại sao lại khiến cô sợ đến vậy.
Không những thế 2 cánh tay hắn đều được bao bởi những hình xăm giống hẹt mấy ông trùm hắc đạo.
Cả căn phòng đều chìm trong im lặng.
Thẩm An Nhiên cảm thấy bản thân mình đang ngồi gần một tảng bang lạnh lẽo ở Bắc Cực.
Cô đưa tay động vào đôi đũa mà không dám phát ra âm thanh.
Còn hắn, vẫn ung dung dùng bữa.
Cô thầm trấn an bản thân mình " không sao đâu Thẩm An Nhiên, hắn ta không ăn thịt mày đâu mà sợ".
Thẩm An Nhiên không biết mọi nhất cử nhất động của cô đều bị ánh mắt lạnh lùng kia quan sát.
Sau một hồi tra tấn tinh thần Thẩm An Nhiên, hắn đứng dậy rời đi chỉ ném lại một câu cho quản gia Ân.
_" Đưa cô ấy làm quen với nơi này trước đi".
_" Vâng, thiếu gia".
Quản gia Ân nhận lệnh.
Thẩm An Nhiên nhìn theo bóng lưng sắp đi mất mà không khỏi bức bối, cô vẫn chưa biết tên hắn, cuối cùng chịu không nổi nữa vội lên tiếng.
_" Khoản đã!".
Giọng nói non nớt như con cừu non của Thẩm An Nhiên vang lên, hắn bớt chợt dừng bước nghiêng đầu ở góc 45 độ.
_" Anh...tên là gì?!".
Tuy có chút sợ hãi nhưng cô vẫn cần đảm để hỏi hắn.
_" Sở Dực".
Hắn lạnh giọng đáp lại rồi lạnh lùng rời đi cùng Trịnh Hằng.
Nhưng trong thâm tâm hắn lại có chút thất vọng.
Sau khi hắn rời cô nhẹ nhõm tựa lưng vào ghế.
_" Thật là đáng sợ quá mà!".
Quản gia Ân bước đến trấn an cô
_" Rồi thiếu phu nhân của chúng ta sẽ dần quen thôi".
_" Vâng, tất nhiên như vậy rồi, cháu sẽ cố gắng làm tốt ".
Thẩm An Nhiên mỉm cười, lúc cười trông cô rất đáng yêu..