Đặc Thù Không Gian

Ảm đạm quá

- Biện pháp không phải là không có, chỉ là mười phần không nắm chắc.

Thiên Cơ đạo nhân giải thích:

- Loại chuyện này không thể làm qua loa. Nếu không mười phần nắm chắc, ta sẽ không dễ dàng động thủ. Nếu không sẽ làm bị thương nguyên thần của cô ta, hại tính mạng cô ấy.

Tuyết Cơ hỏi:

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Thiên Cơ đạo nhân đề nghị:

- Tốt nhất là đi tìm yêu hồ kia bắt lại, bức hắn cách giải trừ phong ấn.

- Yêu hồ bị con đánh trọng thương, không biết giờ đang trốn tại chỗ nào.

Long Vũ suy nghĩ một chút hỏi:

- Sư tổ, nguyên thần của Hàn lão sư bị phong ấn, để một thời gian lâu có việc gì xảy ra không?

- Việc này.

Thiên Cơ đạo nhân nói:

- Nếu để một thời gian dài, nguyên thần của cô ấy sẽ bị hao tổn. Nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì tử vong. Như vậy đi, ta sẽ hạ cho cô ta một đạo tỉnh thần phù, trong một tháng nguyên thần của cô ấy sẽ được bảo vệ. Nhưng mà trong vòng một tháng ngươi nhất định phải tìm ra giải pháp, còn có chuyện gì xảy ra ta không thể cam đoan.

- Đa tạ sư tổ.

Long Vũ nói.

Ngừng một chút, Thiên Cơ đạo nhân nói với Tuyết Cơ:

- Tuyết Cơ, lần này con không cần phải quay về Thái Huyền Sơn. Hương Hương ta sẽ chiếu cố. Con lưu lại trở giúp tiểu Vũ, vi sư muốn đi Thục Trung Đường Môn một chuyến.

- Sư tôn, người đi lần này vì Hương Hương.

Tuyết Cơ cũng không biết chuyện trong người Đường Hương Hương có Ngũ Thải Tàm Cổ.

Thiên Cơ đạo nhân nói:

- Việc này con không cần phải quan tâm, ta đã có tính toán.

Nói xong, Thiên Cơ đạo nhân liền rời đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn Tuyết Cơ và Long Vũ.

Long Vũ nhìn Hàn Duyệt hôn mê, lấy lại bình tĩnh hỏi:

- Chị Tuyết Cơ, chị lần này trở về có thể nói cho em tình hình của tiểu sư muội. Cô ấy quyết định thế nào? Thực sự cần phải tu luyện Vô Tình Thiên Đạo?

Tuyết Cơ gật đầu nói:

- Đúng vậy. Ý của Hương Hương đã quyết, chúng ta không thể ngăn cản. Nhưng mà tiểu Vũ, em không cần phải lo lắng. Hương Hương nhờ chị nhắn cho em, nàng sẽ cố gắng nhớ kỹ em.

- Vâng.

Trong lòng Long Vũ vẫn khó có thể tiếp nhận.

Cùng Đường Hương Hương gặp gỡ tuy không lâu, nhưng hai người đã trải qua nhiều đau khổ, vui sướng, thậm chí cả sinh tử. Cuối cùng, còn đi đến cả giai đoạn cuối của tình yêu.

Long Vũ không biết cái gì gọi là yêu.

Nhưng hắn biết trong lòng mình không bao giờ phai nhạt hình bóng tiểu sư muội.

Nghĩ tới sau này nàng sẽ quên chính mình, quên mất tình cảm của hai người lúc trước, Long Vũ thực sự quá khó tiếp nhận.

- Tiểu Vũ… Trước kia chị thực sự không nhìn thấu, bổn sự của em thực sự không nhỏ.

Khóe miệng Tuyết Cơ hơi nhếch lên:

- Em cũng biết trong Huyền Môn có bao nhiêu đệ tử muốn cùng Hương Hương kết thành song tu đạo lữ. Thiên Cơ sư tôn cũng nhiều lần có ý định kết hợp Lữ Minh với Đường Hương Hương. Nhưng cuối cùng, Hương Hương lại thuộc về thằng nhóc em. Vốn chị không hi vọng em cùng Hương Hương nảy sinh quan hệ như vậy. Nhưng hiện tại, gạo cũng đã nấu thành cơm, chị tất nhiên sẽ vì hai đứa đứng ra làm chủ. Tiểu Vũ, em không cần phải lo lắng quá mức. Chị cảm thấy Hương Hương rất tự tin tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Có lẽ sẽ có kỳ tích.

Nói tới đây, Tuyết Cơ cười nói:

- Điểm này hai đứa thật có chỗ tương tự, luôn cho mọi người ngạc nhiên không ít.


- Em tin tưởng cô ấy.

Long Vũ nói.

Ngừng một chút, Tuyết Cơ đề nghị:

- Tiểu Vũ, chị nghĩ thế này, không phải em có thể tự do tiến vào Huyền Cảnh sao? Không bằng chúng ta đi vào Huyền Cảnh tìm kiếm pháp môn phong ấn của yêu hồ.

- Đúng vậy.

Long Vũ vỗ ót nói:

- Đúng vậy, sao em lại không nghĩ ra nhỉ. Loại ma hồ ở trong Huyền Cảnh không phải chỉ có một con. Em nghĩ Mã Chính Phong nhất định có biện pháp.

- Tiểu Vũ, như vậy đi. Chị sẽ nhờ Phù Hoa đem Hàn Duyệt. Chúng ta cần chuẩn bị một chút, đêm nay liền xuất phát.

Đối với hành trình Huyền Cảnh, Tuyết Cơ cũng thập phần chờ mong.

- Vâng.

Long Vũ nghĩ một chút:

- Đưa cả Mã Hiểu Mai đi cùng, để cho cô ấy gặp mặt ông nội.

Mã Hiểu Mai vì tiến vào Huyền Cảnh đã tính trăm phương ngàn kế. Mấy hôm trước còn liều mạng chơi trò mỹ nhân kế. Nhưng do da mặt nàng quá mỏng nên kế hoạch bất thành.

Long Vũ là một người phúc hậu.

Tuy rằng Mã Hiểu Mai dụng tâm ở cùng với hắn, nhưng hắn cũng không tính toán, mang theo nàng tiến vào Huyền Cảnh. Tương lai, hắn cũng sẽ có chỗ tốt từ Mã gia.

Tóm lại, đây cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.

Lúc chiều, Long Vũ hẹn gặp Hàn Hùng. Hàn Hùng vẻ mặt lo lắng hỏi:

- Tiểu thiên sư, tình huống của tiểu Duyệt thế nào?

- Không có gì đáng ngại.

Long Vũ không dám ăn ngay nói thật. Hắn lo lắng Hàn Hùng vì con gái yêu mà sốt ruột.

- Vậy tiểu Duyệt khi nào có thể tỉnh lại?

Hàn Hùng hỏi.

- Việc này…. Hàn tổng, chú không cần phải lo lắng. Trưởng môn Huyền Môn đã tự mình xuống núi xem bệnh Hàn lão sư. Vấn đề không quá lớn. Nhưng mà yêu hồ kia cũng có chút thủ đoạn. Vì vậy Hàn lão sư phải qua hơn mười ngày mới có thể tỉnh lại.

Long Vũ thành thật nói:

- Hàn tổng. Chuyện này Huyền Môn sẽ chịu trách nhiệm giải quyết. Chú chỉ cần chờ đợi là được.

- Tiểu thiên sư. Chú tin tưởng cháu.

Hàn Hùng gật gật đầu.

- Hàn tổng, sau này gọi cháu là tiểu Vũ đi.

Long Vũ nói:

- Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan hệ giữa chúng ta không còn là hợp tác làm việc nữa. Nếu Hàn tổng tôn trọng cháu, cháu cũng muốn cùng Hàn tổng kết thành bằng hữu. Không biết ý Hàn tổng thế nào?

- Muốn cầu còn không được.

Hàn tổng vội vàng nói:

- Lão Hàn đã sớm có suy nghĩ như vậy, chỉ là lo lắng sợ mình trèo cao. Lần này tiểu thiên… tiểu Vũ cháu tự đưa ra ý kiến. Chú tất nhiền là cầu còn không được.

- Hàn tổng thật sự quá khách khí. Chúng ta đã là bằng hữu, sau này chú muốn xem phong thủy, cứ gọi cho cháu…

- Ha ha…

Lời của Long Vũ khiến cho tâm tình của Hàn Hùng có chút thả lỏng.

Ngừng một chút, Long Vũ nói:

- Hàn tổng, Hàn lão sư mấy ngày này sẽ do người của Huyền Môn chăm sóc, chú không cần phải quá lo lắng. Mấy ngày tới cháu sẽ rời khỏi Thiên Hải, tìm biện pháp cứu Hàn lão sư. Chậm thì ba ngày, lâu thì mười ngày, nhất định cháu sẽ trở lại.

- Tiểu vũ, có cháu đứng ra lo liệu, chú rất an tâm.


Lời nói của Hàn Hùng là rất tín nhiệm Long Vũ.

Sau khi giải quyết thỏa đáng, mười hai giờ đêm, Tuyết Cơ, Mã Hiểu Mai, Mã Ngọc xuất hiện trong phòng Long Vũ. Long Vũ nhìn nhìn Mã Ngọc nói:

- Chú Mã, chú cũng định đi vào Huyền Cảnh sao?

Vẻ mặt Mã Ngọc khẩn trương:

- Có phải là không thể mang theo nhiều người đi cùng?

- Không phải vấn đề này.

Long Vũ nói:

- Chỉ cần chú muốn tới, cháu không có vấn đề gì.

Nghe Long Vũ nói như vậy, tâm tình Mã Ngọc lập tức thoải mái. Lúc đầu hắn nghĩ rằng Long Vũ sẽ không đồng ý.

Suy nghĩ của Long Vũ cực kỳ đơn giản. Một con dê cũng là đuổi, hai con dê cũng là đuổi. Nhiều người đối với hắn không có vấn đề.

Nhưng mà La Lâm đưa ra cảnh cáo:

- Chủ nhân. Lấy năng lượng hiện tại của tôi kích thích không gian pháp trận của Phượng Hoàng lệnh. Duy nhất chỉ có thể bảo vệ an toàn cho năm người. Nhiều hơn nữa sẽ không thể đảm bảo chắc chắn.

- Ừ. Tôi biết rồi.

Long Vũ tính toán một chút. Tính cả mình tổng cộng có bốn người. Hoàn toàn ở trong phạm vi cho phép.

Có lẽ bởi vì chuyện mờ ám tối hôm đó, đứng đối diện với Long Vũ, khuôn mặt Mã Hiểu Mai luôn luôn đỏ ửng.

Bởi vì Mã Ngọc bên cạnh, Long Vũ cũng không trêu chọc nàng. Nhưng mà ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn nàng liên tục.

- Chú Mã, Hiểu Mai. Nửa giờ sau chúng ta tập hợp ở hồ Linh Trạch.

Long Vũ nói với Tuyết Cơ:

- Chị Tuyết Cơ, chị lưu lại một chút. Em có một số việc muốn nói với chị.

- Ừ.

Tuyết Cơ trả lời một tiếng.

Mã Ngọc biết Long Vũ muốn cha con họ tránh đi, lập tức liền cáo từ rời đi.

Đợi khi phòng ngủ chỉ còn Tuyết Cơ, Long Vũ mở miệng:

- Chị Tuyết Cơ, chị đã biết chuyện xảy ra giữa em và tiểu sư muội. Em muốn chị có thể giải quyết dứt điểm hôn sự giữa em với Mã Hiểu Mai. Chị cũng biết, phụ nữ Mã gia chỉ có thể hàng yêu trừ ma, mà không thể…..

- Em đó.

Tuyết Cơ tức giận dí ngón tay lên trán Long Vũ:

- Em có ý gì?

- Chỉ có thể nhìn mà không thể ngoạm..

Long Vũ nói:

- Chị có cảm thấy có một bạn gái như vậy, em có hài lòng không?

Long Vũ ý kiến:

- Ngay cả nấu cơm, rửa bát cô ấy không làm được, chi phí hàng ngày thì em phải lo. Em muốn có một cô bạn gái thực sự, chứ không phải một nữ thiên sư.

- Chuyện này chẳng có gì thương lượng.

Tuyết Cơ nói:

- Tương lai em còn phải có quan hệ với Mã gia. Tiểu Vũ, có một số việc bây giờ chị không tiện nói cho em. Tóm lại, em phải biết chị làm như thế là tốt cho em. Còn về việc Mã Hiểu Mai, em có thể từ từ đào tạo.

- Đào tạo?


Vẻ mặt Long Vũ buồn bực:

- Em làm sao có thể đào tạo được cô ấy. Phụ nữ Mã gia bị lời nguyền, ngoài việc hàng yêu trừ ma, chẳng làm được cái gì hết. Như nấu ăn, người khác học một tuần là có thể xuất sư. Còn nàng thì ngược lại, giáo viên trực tiếp nhận xét, cô ta không thể nấu ăn…

Tuyết Cơ lập tức nở nụ cười:

- Tiểu Vũ, nếu như vậy, em cứ coi Hiểu Mai là bình hoa đi.

Thông qua không gian pháp trận trong Phượng Hoàng lệnh, đoàn người Long Vũ đi tới Huyền Cảnh. Mà điểm xuất hiện là nơi Long Vũ đã quá quen thuộc – Huyết Quật Sơn.

Vốn tưởng rằng sẽ gặp được Mã Chính Phong, nhưng thực sự làm cho Long Vũ thất vọng. Lúc này, Mã Chính Phong cũng không có ở trong Huyết Quật Sơn.

- Sao lại như vậy? Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì?

Tuyết Cơ lần đầu tiến vào Huyền Cảnh, có chút tò mò. Thấy Long Vũ nhíu mày, nàng nghĩ xảy ra đại sự gì, vội vàng hỏi.

- Không có việc gì.

Long Vũ cười cười nhìn Mã Hiểu Mai cùng Mã Ngọc nói:

- Những lần trước cháu tiến vào Huyền Cảnh, hơn phân nửa đều gặp Mã Chính Phong đại ca ở đây. Vốn tưởng rằng mọi người sẽ được sum họp.

Mã Ngọc tiếp nhận đề tài:

- Tiểu Vũ, cháu tương đối quen thuộc Huyền Cảnh. Từ bây giờ, cháu sẽ là người lãnh đạo mọi người.

Mã Hiểu Mai chu chu cái miệng. Thấy Long Vũ gọi ông nội mình là đại ca, trong lòng có chút tức giận.

Nhưng mà nói đi thì nói lại, ông nội quả thật nguyện ý kết nghĩ anh em với Long Vũ, nàng cũng không có biện pháp nào.

- Lên đường thôi. Đầu tiên chúng ta tiến đến thành Đoan Mộc.

Long Vũ cố ý nói lớn:

- Ở đó, có thể chúng ta sẽ gặp Mã Chính Phong đại ca, ông ta có thể có biện pháp giải quyết phong ấn của yêu hồ.

- Hừ.

Mã Hiểu Mai hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi trước. Nàng lần thứ hai tiến vào Huyền Cảnh, đối với đường tới thành Đoan Mộc, nàng còn lờ mờ nhớ một ít.

- Ngao.

Đột nhiên, một đạo màu trắng từ không trung hạ xuống trên vai Long Vũ.

- Chú em từ khi nào đã tiến vào đây rồi. Anh mày tại sao không có phát hiện ra chú em?

Long Vũ nhớ rõ lúc trước ở hồ Thiên Trạch, không có nhìn thấy Thiên Dực Hổ.

Con mèo này luôn luôn xuất quỷ nhập thần.

- Meo meo.

Thiên Dực Hổ ngẩng đầu nhìn Long Vũ phát ra tiếng mèo kêu, La Lâm phiên dịch:

- Chủ nhân, Thiên Dực Hổ muốn nói nó có thể tự do hoạt động. Nếu anh gặp nguy hiểm, trong suy nghĩ gọi cho nó. Giống như lần ở động Vô Tình, nó sẽ trở lại cứu anh. ( Từ giờ chuyển đổi xưng hô giữa em này với Long Vũ nhé. Anh em làm quen đi là vừa, sau này đỡ phải tìm thời điểm đổi lại xưng hô)

Long Vũ nghe vậy, có chút buồn bực. Bị sủng vật nghĩ cách cứu mình, hắn thực sự khó chịu.

- Hỏi nó một chút xem nó muốn làm cái gì? Chớ có gây ra đại sự gì.

Huyền Cảnh là nơi ngọa hổ tàng long, Long Vũ không muốn Thiên Dực Hổ gây phiền phức.

Lấy thực lực cùng thế lực của hắn tại Huyền Cảnh, rất nhiều người hổ báo mà hắn không thể trêu vào.

- Chủ nhân, Thiên Dực Hổ nói nó muốn ăn cái gì đó. Không, phải nói là nó muốn ăn ma thú.

La Lâm căn cứ ý tứ của Thiên Dực Hổ, sửa lại lời nàng phiên dịch.

Long Vũ hít một hơi, đúng là cường giả từ vũ trụ kỷ nguyên, cọi ma thú là thức ăn.

Nghĩ đến đây, Long Vũ nói:

- Nói cho nó biết, đừng trêu chọc Long tộc, Phượng tộc.

- Nó nói nó biết rồi.

La Lâm nói.

Lập tức, Thiên Dực Hổ hóa thành một đạo bạch quanh, bay thẳng vào khu rừng Tử Vong.

- Cho mày tự lo liệu cho mình.

Long Vũ nhìn hướng đi của Thiên Dực Hổ, thì thào nói.

Bây giờ là lúc sáng sớm tại Huyền Cảnh, cho nên đường tới thành Đoan Mộc không mấy nguy hiểm. Huống hồ, Long Vũ đã quá quen thuộc đoạn đường này.

Dọc theo đường đi, Long Vũ không ngại phiền toái, giới thiệu Huyền Cảnh cùng thành Đoan Mộc với Tuyết Cơ, Mã Ngọc, Mã Hiểu Mai.

Biết được Long Vũ trêu chọc một bát đỉnh kiếm tiên. Sắc mặt Tuyết Cơ cùng Mã Ngọc đại biến. Mã Hiểu Mai khinh thường nói:


- Anh thật to gan, em xem anh sẽ giải quyết như thế nào.

- Đừng nói với tôi như vậy. Ông nội của cô cũng có phân.

Long Vũ bất mãn.

Mã Hiểu Mai hừ nói:

- Nói bậy, ông nội của em tại sao lại không biết nặng nhẹ.

- Không tin lúc cô gặp ông nội, cô tự hỏi là biết.

Long Vũ mặc kệ Mã Hiểu Mai, bước nhanh hơn lên phía trước. Mã Ngọc, Tuyết Cơ vội vàng theo sau.

Trên đường mặc dù không có nguy hiểm, nhưng đoàn người đi đến khi mặt trời xuống núi mới thời rừng cây nhỏ bên ngoài thành Đoan Mộc. Lúc này, thời tiết vô cùng oi bức, toàn thân Mã Hiểu Mai ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, tình huống có vẻ không ổn.

- Tiểu Vũ, chuyện gì xảy ra thế?

Tuyết Cơ hỏi.

- Em không biết.

Long Vũ nói:

- Trước kia không phải như thế, phỏng chừng nhất định xảy ra chuyện gì. Như vậy đi, em vào trong thành một chút, mọi người nghỉ ngơi ở chỗ này.

Nói xong, Long Vũ vội vàng tiến vào trong thành.

Tuyết Cơ vội vàng thi triển Thủy Thần đạo pháp, giúp cha con Mã Ngọc hạ nhiệt.

Nhưng mà đây không phải là kế lâu dài. Xung quanh quá oi bức, kể cả là Tuyết Cơ cũng khó chống đỡ.

Mọi người lúc này chỉ hi vọng Long Vũ mau chóng trở lại.

- Đại ca, thành Đoan Mộc tại sao lại nóng như vậy?

Long Vũ hỏi.

Thủ thành là hai gã chức nghiệp tứ đỉnh kiếm tiên, bọn hắn nhìn Long Vũ không nói tiếng nào.

- Chủ nhân, hối lộ bọn họ.

La Lâm nhắc nhở.

Long Vũ vỗ vỗ ót, âm thầm hổ thẹn. Mấy ngày hôm nay đầu óc mình không đủ dùng, nhiều lúc máu lên não hơi chậm.

- Hai vị đại ca, đây là nội đan của Thiểm Điện bạch lang. Tuy rằng không đáng giá, nhưng cầm trong tay thưởng thức cũng không tệ.

Nói xong, Long Vũ đưa tới mười mấy viên nội đan của Thiểm Điện bạch lang.

Tứ đỉnh kiếm tiên thủ thành tiếp nhận Thiểm Điện bạch lang, khóe miệng lập tức tươi cười, một người nói:

- Người anh em, nói thật với cậu, đầu năm nay thành Đoan Mộc xảy ra chuyện lớn, từ Hoang Man xuất hiện một con Hạn Bạt, ở đây liền hút nham thạch nóng chảy dưới nên đất. Thành chủ Đoan Mộc đã mời các hảo thủ Huyền Linh Thiên cùng nhau thương nghị đối sách. Nhưng mà nghe nói Hạn Bạt mấy ngàn năm tu vi, một thân truy càn Phượng tộc, Long tộc. Thành chủ Đoan Mộc cũng sợ hữu tâm vô lực. Người anh em, nhìn dáng vẻ của cậu, cũng không phải là dân bản địa. Tôi khuyên cậu nên sớm rời khỏi chỗ này.

- Hạn Bạt là vật gì?

Long Vũ tò mò hỏi.

Một gã từ đầu không nói gì, lúc này trả lời:

- Hạn Bạt là một loại quái vật nửa người nửa yêu. Nghe nói thân phận của nó là nữ nhân, mà lần Hạn Bạt lần này thân phận là nam nhân. Nghe nói đây là Hạn Bạt vương từ Hoang Man. Haiz, ai bảo dưới lòng đất của thành Đoan Mộc có ẩn chứa Bát Cực Thiên Hỏa. Bát Cực Thiên Hỏa là đồ ăn yêu thích của Hạn Bạt.

- Chờ nó ăn xong rồi nó té, không phải vô sự sao?

Long Vũ ngu ngơ nói.

- Hừ.

Tứ đỉnh kiếm tiên ban đầu nói chuyện lên tiếng:

- Nào có dễ dàng như vậy. Nghe nói Hạn Bạt Vương đi rồi, dung nham dưới đất bắt đầu bùng nổ. Đến lúc đó, nơi này sẽ sa vào biển lửa.

Nói tới đây, hắn thở dài:

- Haiz. Thành Đoan Mộc to như vậy sắp bị phá hủy. Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Long Vũ tò mò hỏi:

- Thì đi chỗ khác xây thành.

- Cậu nói nghe có vẻ dễ dàng quá nhỉ.

Tứ đỉnh kiếm tiên nói:

- Huyền Linh Thiên tấc đất tấc vàng, là chỗ ở thích hợp của người tu đạo, cũng đã bị chia cắt cho nhau hết rồi. Ly khai thành Đoan Mộc, chúng ta dường như rất khó tìm được một mảnh đất thế này. Thôi quên di, cái gì nói tôi cũng nói rồi. Người anh em, coi như cậu biết phân lượng, chúng tôi hảo tâm khuyên cậu một câu. Nếu cậu không phải là người thành Đoan Mộc, liền mau chóng rời đi.

- Cám ơn hai vị đại ca, nhưng mà tôi chưa có ý định rời đi.

Long Vũ nói một tiếng cám ơn, vội vàng quay đầu hướng rừng cây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận