Đặc Thù Không Gian

- Không đau.

Hàn Duyệt hai tay ôm chặt sống lưng Long Vũ, gương mặt hồng hồng, thấp giọng nói:

- Anh Vũ, anh yên tâm, em không cần danh phận, chỉ cần trong lòng anh có em là được. Em tuy lớn tuổi hơn anh, vốn không có bất kỳ hy vọng xa vời nào. Đời này, nếu như có thể có một tri kỷ như anh, em đã thỏa mãn rồi.

Long Vũ biết mình nên nói gì đó, nhưng nghĩ cả nửa ngày chỉ nói ra ba chữ:

- Thật xin lỗi...

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hàn Duyệt nhất thời thay đổi.

Nữ nhân lúc này là rất cần lời an ủi chứ không phải nói xin lỗi, hơn nữa Hàn Duyệt là cam tâm tình nguyện, căn bản là không cần nói xin lỗi.

- Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, nếu như em không muốn, không người nào có thể bắt buộc em. Cho nên, anh không cần nói xin lỗi. Anh Vũ, là em tình nguyện.

Nói xong, Hàn Duyệt muốn bò dậy, nhưng bởi vì hạ thể đau đớn nên nàng nhíu mày. Cho dù là nàng kiên cường, vẫn không chịu nổi.

Trong lòng Long Vũ đau nhói, vội vàng ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Hàn, em hiểu lầm anh rồi. Không phải như em nghĩ đâu, ý của anh là, anh đối với em hơi có chút quá đang. Thật ra thì trong lòng anh cũng thích em.

Hàn Duyệt nghe vậy, tâm tình lúc này mới bình phục rất nhiều.

Nàng không giãy dụa nữa, khẽ nhắm mắt lại, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Một lúc lâu, Hàn Duyệt mở choàng mắt, lo lắng nói:

- Không tốt, em đã quên mất. Tối nay em phải đi chủ trì cuộc họp phân tích một vụ án.

Vừa nói, nàng liền đứng dậy, nhưng hạ thể đau đớn lần nữa làm cho nàng cau mày.

- Anh giúp em.

Long Vũ mập mờ cười cười. Vươn tay về phía nàng. Hàn Duyệt có chút thẹn thùng. Mặc dù mới vừa cùng người ta hợp thể. Nhưng dù là vậy khuôn mặt vẫn đỏ như uống rượu.

- không sao.

Long Vũ nói:

- Em cứ coi như anh là thầy thuốc đi. Rất nhanh sẽ ổn thôi.

Hàn Duyệt hơi do dự một chút, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Hạ thể rất nhanh truyền đến một dòng nước ấm, một trận tê dại. Nếu như không phải là nhớ tới cuộc họp phân tích vụ án. Giờ phút này nàng sợ là lại có chút chịu đựng không nổi rồi.

- Thật là đẹp.

Sau khi đau đớn biến mất, Hàn Duyệt vội vàng mặc quần áo. Long Vũ nhân cơ hội mở rộng tầm mắt, hai ngọn đồi trước ngực nàng thật là đầy đặn. Quả nhiên là so với hoa tươi còn muốn mềm mại hơn vài phần. Long Vũ trong lúc nhất thời không khỏi nhìn đến ngây người.

- Anh còn nhìn.

Hàn Duyệt cuống quít dùng hai tay che hai vú lại, trong đôi mắt thiếu chút nữa đã chảy nước ra.

Long Vũ đột nhiên cười, hắn to gan, thân thủ nhẹ nhàng nắm tới, nói:

- Đây vốn là của anh.

- Anh nằm mơ đi, đây là của em.

Hàn Duyệt muốn đưa tay đánh Long Vũ, mới vừa vươn tay, liền đem bộ ngực phơ bày ra, trong cuộc đời nàng chưa bao giờ bị lúng túng như vậy. Long Vũ vẫn như cũ cẩn thận ngó chừng bộ ngực của nàng.

- Anh nhìn đủ chưa... đưa áo khoác cho em.

Hai mắt Hàn Duyệt phóng hỏa, nhưng trong lòng thì có chút chút ngọt ngào. Cảm giác như vậy thật sự không tệ.

Long Vũ giúp Hàn Duyệt lấy áo khoác tới. Xong thì vẫn như cũ ngồi xuống thưởng thức Hàn Duyệt. Tính cả Hàn Duyệt, Long Vũ đã có ba nữ nhân.

Nhưng để cho Long Vũ cảm thấy chính thức có được cũng chỉ có một người là Hàn Duyệt.

………………………….

………………………….

Sau khi Hàn Duyệt rời đi, Long Vũ vẫn trần truồng ngồi trên sa lon trong phòng khách. Trong lòng vui thích, khóe miệng mỉm cười, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện tốt gì.

Ngay lúc đó, Mã Hiểu Mai mở cửa tiến vào.

- A…

Ánh mắt dừng lại trên người Long Vũ vài giây, Mã Hiểu Mai phát ra một tiếng kêu sợ hãi, giống như là nhìn thấy thứ đồ gì kinh khủng lắm.

- Tôi khủng bố như vậy sao?

Long Vũ một hồi buồn bực, mặc dù hắn không phải là rất tuấn tú, nhưng tối thiểu khí chất cũng không tệ.

Hơn nữa nếu như không nói tới khuôn mặt, thân hình của hắn thật ra rất hoàn mỹ. Dù sao cũng là đã uống qua long huyết.

- Làm sao anh không mặc quần áo? Anh điên à?

Mã Hiểu Mai lẩm bẩm.

- Hì hì …

Long Vũ cười nói:

- Cô không cảm thấy thân thể của tôi rất cân đối sao?

- Nhàm chán!

Mã Hiểu Mai trợn mắt nhìn Long Vũ một cái, đang định nhanh chóng vào phòng ngủ, để tránh phải tiếp tục lung túng trong phòng khách. Nhưng ngay khi ánh mắt nàng quét qua ghế sa lon, đột nhiên thấy được một vết máu.

Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, vết máu kia hẳn là từ hạ thân của nữ nhân mà ra. Hơn nữa, dấu vết trên ghế sa lon cũng nói rất rõ là có vấn đề.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định vừa rồi, hắn là cùng yêu nữ nào đó vật lộn với nhau rồi.

Trong lòng nghĩ đến đây, Mã Hiểu Mai dừng bước, nói:

- Người đàn bà kia là ai?

Trong lời nói của Mã Hiểu Mai lại mang vài phần địch ý.

- Nàng là ai liên quan gì đến cô? Sửng sờ ở đây làm gì? Sao không vào đi, chẳng lẽ cô thật sự muốn thưởng thức thân thể của tôi sao?

Long Vũ hô hô nói.

- Hừ!

Mã Hiểu Mai hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng ngủ, trong lòng vô cùng khó chịu. Về công về tư, nàng cũng không thể dễ dàng chấp nhận Long Vũ có nữ nhân khác.

Vì lợi ích của Mã gia. Nàng nhất địn phải nắm chặt Long Vũ trong tay.

Một lát sau, Mã Hiểu Mai lần nữa đẩy đi ra ngoài, nàng thậm chí hướng phòng Long Vũ nhìn một chút:

- Cô gái kia ở đâu? Rốt cuộc là người nào?

- Được rồi, đây không phải là chuyện của cô. Chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đi Huyền Cảnh.

Long Vũ đổi đề tài.

Quả nhiên, Mã Hiểu Mai nghe nói muốn đi Huyền Cảnh, tâm tư nhất thời cũng không chú ý tới nữ nhân kia nữa, mà là tính toán có nên trở về cùng ông nội bàn bạc một chút.

Hơn nữa, trong lòng của nàng vẫn không quên đi gặp Phúc Bá đòi hỏi vài món đồ cho nữ nhân Mã gia.

Đan dược Thất Đạo Lực.

…………………………….

…………………………….

Trước khi tiến vào Huyền Cảnh, Long Vũ gọi Thiên Dực Hổ về, dặn dò nó lần này cũng không cần đi Huyền Cảnh, ở lại bảo vệ Hàn Duyệt.

Thiên Dực Hổ mặc dù rất muốn đi vào Huyền Cảnh, nhưng nó thấy Long Vũ đã giận tái mặt, cũng không tiếp tục đòi hỏi, ngoan ngoãn lưu lại.

Sau khi tiến vào Huyền Cảnh, đồng tử Hoa An tiếp đãi bọn họ tại Thanh Tân Tiểu Trúc. Kim Phượng cùng Phúc Bá vẫn chưa trở về. Long Vũ lo lắng cho Kim Phượng, nhưng Hoa An cũng không biết tình huống cụ thể của Kim Phượng.

Thấy Long Vũ đến, Long Thiên Trạch lộ ra vẻ hết sức vui mừng.

Buổi tối, Hoa An làm tiệc rượu, hơn còn mời thêm ba người Mã Chính Phong, Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang. Trong bữa tiệc, mọi người nói chuyện rất vui vẻ.

Sau khi cơm nước no nê, ba người Mã Chính Phong mang theo Mã Hiểu Mai cáo từ. Nghe nói là bọn họ muốn mang Mã Hiểu Mai đi tới rừng Tử Vong săn thú. Thứ nhất là muốn kiếm thêm nội đan ma thú luyện chế đan dược, thứ hai là muốn ở trong quá trình thực chiến làm tăng vi vi của Mã Hiểu Mai lên.

Đối với lần này, Mã Hiểu Mai vô cùng tán đồng.

Bất kể là ở thế giới sự thật hay là ở Huyền Cảnh, đều có cùng một nguyên tắc, chính là nắm tay người nào lớn, người đó chính là lão đại.

Long Thiên Trạch cùng Long Vũ thì ở lại nói chuyện với nhau

Hôm nay thân thể Long Thiên Trạch đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, đồng thời cũng uống qua long huyết, hỏa hệ dị năng trong cơ thể đã đạt đến giới hạn độ phá lớn nhất.

Sau này, hắn chỉ cần chăm chỉ tu luyện, trở thành Hỏa Hệ dị năng bậc nhất cũng rất có khả năng.

Nhưng hiện tại hắn cũng không muốn bế quan tu luyện, hắn muốn lẻn vào Dục Giới đi tìm đại ca đã thất lạc mười mấy năm.

- Tiểu Vũ, chú không thể chờ đợi thêm nữa rồi. Nếu như tìm không được đại ca, đời này lương tâm chú không thể yên tĩnh, hơn nữa căn bản là chú không cách nào tĩnh tâm tu luyện.

Long Thiên Trạch nói:

- Tiểu Vũ, cháu nói với Hoa An xem, để cho cậu ta nghĩ biện pháp đem chú vào Dục Giới. chú thật không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.

- Hoa An?

Long Vũ sửng sốt hỏi:

- Cậu ta có được không? Không bằng chờ một chút, đợi chị Phượng cùng Phúc Bá trở lại hãy tính tiếp…

Long Vũ biết, năm Phương Thiên ở Huyền Cảnh cũng không có liền nhau. Căn cứ mấy chục vạn năm trước năm lệnh chủ Phương Thiên Địa đạt thành hiệp nghị, ở giữa năm Phương Thiên đặt một thông đạo.

Nhưng những thông đạo này chỉ có nhân vật đặc biệt mới có thể mở ra.

Trên lý luận, đối với người tu đạo bình thường mà nói, những lối đi này không thể chính thức mở ra.

Nhưng do kết giới Cửu Đỉnh kết giới dãn ra, ở giữa năm Phương Thiên Địa đã xuất hiện một khe hở, nếu người nào tinh mắt một chút chỉ tốn chút nhân lực, vật lực, tài lực liền có thể mở ra một thông đạo nhỏ. Nhưng những thông đạo này nguy hiểm vô cùng, không thể an toàn như những lối đi chính thức kia.

Dù là như thế, để có thể tự do hành tẩu ở năm Phương Thiên Địa, một vài người tu đạo cũng không tiếc mạo hiểm.

Nhưng Long Vũ không hi vọng chú đi mạo hiểm.

- Tiểu Vũ, cháu nhìn Hoa An xem, bản lãnh của cậu cũng không kém chú cháu ta đâu.

Long Thiên Trạch nói:

- Cậu ta nhất định là có biện pháp, cháu cứ đi nói với cậu ta đi.

- Chú, mặc dù chú có thể an toàn tới Dục Giới, nhưng chú có nghĩ tới không. Dục Giới là nơi tà ác tu đạo, là căn cứ của Hắc Ám tu chân, nơi đó tràn đầy Hắc Ám cùng tàn bạo, chú bảo cháu làm sao mà yên tâm.

Long Vũ vẫn là không đồng ý Long Thiên Trạch đi Dục Giới tìm người.

- Tiểu Vũ!

Long Thiên Trạch nghiêm túc nói:

- Cháu không nên ngăn trở chú, nếu không chú mặc dù không đi Dục Giới, chú cũng không thể tu luyện được. Bởi vì trong lòng chú không tĩnh tâm được. Cháu yên tâm đi, chú tuyệt đối sẽ không có việc gì. Thực lực của chú đúng là không phải là rất mạnh, nhưng cháu đừng quên, chú là một người từng trải. Chú xông xáo xã hội kinh nghiệm tương đối phong phú. Chú bảo đảm với cháu, chú tuyệt đối có thể tự chiếu cố được cho mình. Tiểu Vũ, coi như là chú van xin cháu.

- Chú.

Tròng mắt Long Vũ có chút ướt át, hắn cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:

- Được rồi. Chú đã quyết ý như thế, cháu sẽ thử nói chuyện với Hoa An, xem có biện pháp nào cho chú đi Dục Giới không. Nhưng thưa chú, cháu nói trước, nếu như Hoa An không có cách nào, vậy chú cũng đừng vội đi, đợi chị Phượng tới đây chúng ta lại thương nghị.

- Được rồi, chú đáp ứng với cháu.

Long Thiên Trạch suy nghĩ một chút, nói:

- Như vậy đi, chú với cháu cùng đi gặp Hoa An.

Ngay sau đó, hai người liền cùng nhau đi gặp Hoa An.

Sau khi nghe hai người nói, Hoa An cho biết hắn có phương pháp giúp Long Thiên Trạch an toàn tới Dục Giới.

Long Vũ một trận buồn bực, vốn tưởng rằng bên phía Hoa An sẽ xảy ra vấn đề, kết quả lại là ngược lại, mình đã mở miệng đáp ứng, căn bản cũng không thể rút lại

Duới tình huống như thế, hắn đã không còn cớ để ngăn trở Long Thiên Trạch rồi.

Ngày hôm sau, Long Thiên Trạch chuẩn bị chu đáo. Lúc xế chiều, Hoa An tự mình mang theo hắn đi tìm thông đạo tiến vào Dục Giới.

Đợi mấy ngày, đến ngày mười lăm Long Vũ liền đi thành Hoành Thủy về luyện khí phường.

Đón Long Vũ là Hồng Lượng:

-

Tiểu Vũ, ngươi đã về rồi, đại sư đang ở trong rừng trúc chờ ngươi. Ngươi mau theo ta đến đó.

Long Vũ nghe vậy, lúc này liền đi theo Hồng Lượn hướng phía rừng trúc mà đi

Sau khi đi tới rừng trúc, Long Vũ nhanh chóng bước lên phía trước làm lễ ra mắt:

- Đã để đại sư đợi lâu, Long Vũ có tội, xin đại sư lượng thứ.

- Ha hả, không có gì. Tiểu Vũ, có chuyện này ta nghĩ nên cùng ngươi thương lượng một chút.

Kim Ngô đại sư dẫn Long Vũ đi vào phía trước gian phòng được làm bằng trúc nói:

- Gần đây ta đang nghiên cứu một phương pháp luyện khí mới, ta nghĩ ta cần sự trợ giúp của ngươi.

- Đại sư thỉnh giảng?

Long Vũ vừa đi vừa hỏi.

- Là như vậy.

Kim Ngô đại sư nói:

- Ta hi vọng ngươi có thể dùng tử hỏa bên trong cơ thể trợ giúp ta.

- Tử hỏa?

Long Vũ sửng sốt hỏi.

Kim Ngô đại sư đã rót cho hắn một chén trà:

- Ngồi đi...

King Ngô đại sư ngồi xuống nói.

Sau khi ngồi xuống Kim Ngô đại sư cười nói:

-

Tiểu Vũ, ta nghiên cứu phát hiện, tử hỏa có thể kích thích hầu hết các đặc tính của tài liệu, hơn nữa trong tử hỏa của ngươi có trộn lẫn một chút khí tức sinh mạng. Như vậy vật phẩm luyện chế ra, cấp bậc tuyệt đối sẽ không thấp.

Vừa nói, Kim Ngô đại sư cười cười, từ tủ gỗ trước mặt lấy ra một cái hộp đưa tới trước mặt Long Vũ:

- Mẹ của ngươi năm đó đối với luyện khí đạo hết sức hứng thú, là người có thiên phú vô cùng. Hộp Tử Lý này chính là một trong những tác phẩm của mẹ ngươi.

Hắn nhìn về phía vách tường, đứng thẳng, thở dài nói:

- Đáng tiếc khi đó không có ngươi, nếu không, lấy tử hỏa luyện khí, lại phối hợp với kỷ thuật cao siêu của mẹ ngươi, coi như là luyện chế vài món tiên khí cũng không phải là vấn đề.

Long Vũ Vũ nhìn chiếc hộp nhỏ nhắn trước mặt một chút, liền đưa tay muốn mở ra.

- Không, không nên mở ra, vật này rất nguy hiểm đấy!

Kim Ngô đại sư khoát tay áo, cười nói:

- Đây là Thủy Tiên dùng một khối ma thạch luyện chế Thiên Ma Nhãn. Vật này uy lực quá mạnh mẻ, nếu như định lực của ngươi không đủ, ngươi vô cùng có khả năng bị Thiên Ma Nhãn khống chế, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thân hình cụ diệt.

Long Vũ thầm nghĩ, mẹ mình làm sao lại luyện chế ra thứ tà ác như thế?

Lúc này, Kim Ngô đại sư lại nói:

- Thủy Tiên luyện chế nó, thật ra là để tìm người, chứ không phải hại người. Đáng tiếc vật này còn chưa có cô đọng thành công.

- Ngươi có muốn giúp mẹ ngươi đem nó luyện chế hoàn thành không?

Kim Ngô đại sư hỏi.

- Cái này?

Long Vũ có chút do dự, nhưng nó lại là đồ của mẹ, hắn là con trai thì phải có nghĩa vụ đem nó hoàn thành.

Suy nghĩ một chút, Long Vũ nói:

- Được rồi, có thể vì đại sư mà ra sức là vinh hạnh của ta... Đồng thời ta cũng muốn nhìn một chút, vật này rốt cuộc có thể tìm người hay không.

Kim Ngô đại sư rất vui mừng cười nói:

- Bộ dáng của ngươi bây giờ cùng mẹ ngươi năm đó giống nhau như đúc! Ngươi chờ một chút, ta có vài thứ cấp cho ngươi!

Vừa nói, hắn đứng dậy đi tới phía trước, lấy ra một cái rương nhỏ:

- Những thứ này đều là cộng cụ luyện khí của mẹ ngươi năm đó, còn có một chút tâm đắc, ngươi trước xem kỹ những đồ này. Chờ ngươi xem xong những thứ này rồi, đoán chừng là có thể hoàn thành tác phẩm của mẹ ngươi năm đó rồi.

Long Vũ nhận lấy cái thùng, sau lại cùng Kim Ngô đại sư hàn huyên một chút. Sau khi kết thúc nói chuyện, nhìn sắc trời một chút, đã là ban đêm.

Long Vũ ôm đồ của mẹ trở lại phòng trúc của mình. Từ sau khi nghe nói tới cái gọi là Thiên Ma Nhãn kia, đầu óc của hắn không lúc nào mà ngừng suy nghĩ.

Hắn cảm giác, cảm thấy mẹ không thể nào luyện chế cái thứ đồ tà ác này.

Nhưng là hắn không có chứng cớ để gạt bỏ.

Bất kể như thế nào, Long Vũ vẫn là rất nghiêm túc nhìn những thứ bút ký cùng pháp môn luyện khí kia, thậm chí ngay cả cái thùng chứa một ít công cụ hắn đều lần lượt nghiên cứu một lần.

Thoáng một cái đã là mười ngày trôi qua, Long Vũ dưới sự hướng dẫn của Hồng Lượng, lần nữa đi gặp Kim Ngô đại sư. Hắn vội vàng đem thành quả mười ngày nghiên cứu của mình nói cho Kim Ngô đại sư một lần.

Sau khi nghe Long Vũ nói xong, Kim Ngô đại sư hòa ái cười nói:

- Tiểu Vũ, trí tuệ của ngươi khiến ta rất kinh ngạc. Trong thời gian ngắn như vậy lại có thể tiêu hóa hết tâm đắc của mẹ ngươi, ngươi thật sự là quá khiến ta giật mình rồi.

- Đây đều là nhờ đại sư ngài dạy bảo.

Long Vũ khiêm tốn nói tạ ơn.

- Không, đây đều là cố gắng của ngươi, dù là thiên phú cũng không dể dàng được như vậy. Tiểu Vũ, nói thật, ta rất hài lòng vì có một học trò như ngươi. Trong khoảng thời gian này ta quan sát ngươi, ta cảm thấy cho ngươi thừa kế ta y bát là lựa chọn tốt nhất.

Kim Ngô đại sư nói:

- Ba ngày sau, ngươi liền bắt đầu tiếp tục công việc hoàn thành Thiên Ma Nhãn.

Kim Ngô đại sư đem hộp nhỏ bên người đẩy tới trước mặt Long Vũ, cười nói:

- Chúc mừng ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi trở thành đệ tử thứ mười một của ta, cái này vốn là đồ của mẹ ngươi, hiện tại ta đem nó giao cho ngươi. Hi vọng ngươi không để cho ta, cùng mẹ của ngươi thất vọng.

Long Vũ mở hộp ra, bên trong là một tảng đá ngăm đen, phía trên tảng đá khắc hình một con mắt tựa như mắt người

Lúc trước ở trong bút ký hắn đã thấy rồi. Vật này nếu rèn thành công sẽ chính là thứ được đặt trong hộp Tử Lý.

- Mang theo đồ dùng, theo ta đến phòng rèn.

Kim Ngô đại sư nói một tiếng liền dẫn Long Vũ đi tới phòng rèn bí mật của mình.

Hồng Lượng lộ ra vẻ vô cùng hâm mộ.

Một khắc trước khi vào phòng rèn, Kim Ngô đại sư dặn dò:

- Phòng rèn của ta vô cùng bí ẩn, nhất là những năm này, trừ mẹ của ngươi ra, cơ hồ không có đệ tử khác đi vào. Có một điều ta muốn nói với ngươi rõ ràng, sau khi tiến vào không được hỏi gì, cũng không được tùy ý loạn.

Dừng một chút, hắn cười nói:

- Phòng rèn này là tâm huyết cả đời của ta, bên trong chứa rất nhiều bí mật. Trước khi ngươi chưa học thành tài thông qua khảo nghiệm của ta, có một vài bí mật không thể nói cho ngươi. Hi vọng ngươi có thể hiểu được?

- Đại sư, ta có thể hiểu được.

Long Vũ nói.

- Mật thất này là ta đặc biệt vì ngươi chuẩn bị, ba ngày sau, ta sẽ cho người mở mật thất.

Kim Ngô đại sư nhàn nhạt giải thích.

- Đại sư ý người là muốn phong bế lò rèn.

Long Vũ đầy bụng nghi ngờ.

- Đúng vậy.

Kim Ngô đại sư trả lời một tiếng, nhưng ngay sau đó liền mang theo Long Vũ đến gần mật thất. Sau khi đã dặn dò Long Vũ một vài chú ý của công việc hắn nói:

- Nếu không còn việc gì nữa, ta đi trước..

- Đợi một chút ——!

Long Vũ gọi Kim Ngô đại sư lại, nói:

- Ngài có thể kể cho ta nghe thêm một chút về mẹ của ta được không? Ngài biết đấy, ta đến bây giờ còn chưa được gặp mặt mẹ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui