Đặc Thù Không Gian

Lồng ngực tê rần, trước mắt chợt tối sầm, thân thể như sa vào một cái hắc động, đang không ngừng rơi xuống đất rớt... Vào thời khắc này, Long Vũ có một loại cảm giác linh hồn cùng thân hình sắp chia lìa. Hắn kiệt lực muốn mở to mắt, kiệt lực muốn làm cho bụng dưới mình không quặn đau, nhưng hết thảy cố gắng của hắn đều chẳng thấm vào đâu.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, Long Vũ chậm rãi mở to mắt, thấy mình nằm trong một sơn động, ánh dương quang ấm áp ngoài cửa động hắt vào, chiếu lên trên người, cả người thoải mái.

Hắn vội vàng kiểm tra tình huống trong cơ thể. Hoàn hảo, ngoại trừ lực lượng có chút cạn kiệt ra, cũng không trở ngại gì. Nhắm mắt lại, hắn cẩn thận nhớ lại tình huống lần trước, hắn nhớ rõ hắn là cùng Huyền Minh Tổ Vu đánh nhau, xong bị thương. Bị lão ta đánh trúng, liền hôn mê.

Nhìn nhìn bốn phía, Long Vũ cau mày nói:

- Đây rốt cuộc là nơi nào?

- Cậu tỉnh rồi?

Đột nhiên, một giọngn nói thanh thúy của nữ tử từ cái động khẩu truyền đến.

Long Vũ vội vàng nhìn chung quanh, đã thấy một mỹ nữ tuyệt sắc đang tựa vào cạnh cửa, đôi mắt đẹp trong suốt, tươi cười nhìn hắn.

- Bác Dao, là bác?

Thân ảnh xinh đẹp đứng ở cửa động, đúng vậy chính là người cùng mình rời khỏi Phượng sào, Dao.

Nàng giật mình nhìn Long Vũ, trong đôi mắt lại có vài phần nhu tình:

- Không nên cử động, tiếp tục nằm...

Dao cũng không để ý Long Vũ sẽ kinh ngạc. Mà liếc mắt một cái, trong đôi mắt lộ ra một ánh mắt dễ thương, gọi hắn trên giường.

Long Vũ xấu hổ một hồi, hay là Dao muốn khiêu khích mình?

Long Vũ thầm kêu không tốt, cảm thấy mình thật có lỗi với Thi Nhân.

- Bác gái. Bác muốn làm cái gì?

Long Vũ nóng nảy.

- Nằm xuống, đừng...

Dao làm như không nghe thấy hắn nói. Thân ảnh nhoáng lên một cái cũng đã xuất hiện ở trước mặt hắn, giữ chặt hắn lại, đẩy ngã trên giường đá.


Long Vũ sắc mặt không hờn giận, vội vàng nói:

- Bác Dao, bác đến tột cùng muốn làm chuyện gì? Bác sẽ không thực sự muốn theo chuyện đó với cháu chứ...

Long Vũ tu vi vốn hơi thấp hơn Dao. Thêm giờ phút này vẫn chưa phòng bị, đã bị nàng giam cầm. Nếu người ta thực sự muốn làm cái gì, thì cũng chỉ có thể tùy theo an bài thôi. (ND: Tùy thôi)

Long Vũ cũng không phải là một người sợ phiền phức.

Tuy hắn không biết phải xử lý chuyện này như thế nào cho tốt. Nhưng giờ phút này, nếu sắp xảy ra, hắn phải dũng cảm đối mặt. Nàng là một cô gái tốt, Thi Nhân cũng là một cô gái tốt. Hơn nữa bọn họ lại là mẹ con. Hắn có thể nhắm mắt hưởng thụ, sau đó sẽ đem chuyện này sử lý công bằng.

Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của bác Dao. Long Vũ cũng không biết nên nói cái gì.

Dao mỉm cười:

- Xú tiểu tử, nhìn bộ dáng của cậu kìa, tôi cũng có ăn thịt cậu đâu, cậu sợ hãi cái gì...

- Bác Dao, bác đã nghĩ kỹ chưa, bác thật sự không hối hận, bác có nghĩ tới nếu chúng ta xảy ra quan hệ, Thi Nhân bên kia phải làm sao bây giờ? Cháu nghe Tiểu Phượng nói Thi Nhân tính khí mạnh mẽ, cháu lo lắng tương lai sẽ xảy ra chuyện.

Nghe xong lời Long Vũ nói, Dao lập tức hiểu được, nàng duỗi tay gõ lên đầu Long Vũ một cái, trừng mắt hạnh, tức giận cười mắng:

- Hỗn tiểu tử nhà cậu, cậu nghĩ tôi thành loại người nào vậy? Coi như tôi thật sự muốn cậu, cũng không cần chọn lúc này. Cậu được Huyền Minh ban thưởng cho, hôn mê ba ngày ba đêm. Hiện tại tuy rằng đã tỉnh lại, cũng không có gì đáng ngại nữa, nhưng tôi cũng không thể bỏ đá xuống giếng nha.

- Vậy bác đây là?

Long Vũ hỏi.

- Giúp cậu chữa thương!

Dao nói.

Long Vũ có chút hồ nghi:

- Bác Dao, bác thực sự chỉ là muốn giúp cháu chữa thương?

Dao lườm hắn một cái, nói:

- Đương nhiên là chữa thương, cậu nghĩ rằng tôi muốn ngươi làm cái gì?


Long Vũ có chút thất vọng lại có chút may mắn. Suy nghĩ trong lòng có chút phức tạp, cảm xúc cũng có chút lẫn lộn. Biết rõ mục đích của Dao rồi, Long Vũ không hề phản kháng, ngoan ngoãn nằm ở trên giường đá, chờ Dao chữa thương cho hắn.

Dao duỗi tay, sờ lên trán Long Vũ, tâm tình lập tức lắng xuống, thả ra thần thức, tiến vào trong cơ thể Long Vũ, cẩn thận kiểm tra một hồi. Thu hồi thần thức, trên mặt Dao bỗng nhiên lộ ra sự kinh hãi:

- Không tệ, thể chất của cậu hiện giờ đã gần như hoàn mỹ, cậu bị tổn thương nặng như vậy, lại đã có thể tự lành một nửa...

Long Vũ cũng là âm thầm vui sướng, nhớ ngày đó, hắn bị công nhận là phế vật của Huyền Môn. Nhìn lại hiện giờ, trên trời dưới đất, mấy ai bằng được. Thoáng do dự, hắn hỏi:

- Bác Dao, kế tiếp như thế nào. Cháu là đang nói đến Huyền Minh Tổ Vu như thế nào? Còn có Thiên Tăng hòa thượng ngày đó nữa chứ?

- Huyền Minh lão tổ bị một chiêu liều mạng của cậu dọa lùi, bất quá trước khi đi, hắn hay mang đi Thiên Tăng.

Dao nói:

- Yên tâm đi, Bồ Đề Kim Phật trở về Đại Thiên thế giới, hắn sẽ xử lý chuyện tình của Thiên Tăng.

- Ai!

Mặt Long Vũ lộ vẻ thất vọng:

- Nhưng cháu vẫn thất bại.

Dao tựa hồ cũng nhìn ra thất vọng của Long Vũ, cười nói:

- Tiểu tử nhà cậu, thật sự là không biết thế nào là đủ, cậu cẩn thận tính coi, cậu tu luyện mới được bao lâu. Hơn nữa, phóng mắt nhìn khắp Huyền Cảnh có ai có thể dọa lùi Huyền Minh, thật sự là không được mấy người. Cậu còn trẻ, có thể có thành tựu này, thật sự là tại hoa tuyệt thế trong thiên địa, đợi một thời gian nữa, tiền đồ của cậu là không có hạn lượng a. Đúng rồi, tiểu tử, tôi trước hết cảnh cáo cậu, sau này cậu phải đối tốt với Thi Nhân của tôi một chút. Đừng có vì cậu tu luyện tới cảnh giới cao mà đối sử tệ với Thi Nhân, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu...

- Hắc hắc!

Long Vũ mỉm cười, nói:

- Bác gái, cháu sẽ không để cho bác thất vọng.

- Được rồi, tôi lại giúp cậu một tay.

Dao nhẹ giọng nói:


- Tôi tới giúp cậu khôi phục đạo lực.

Dao nói xong, hai tay rất nhanh kết thành một đạo pháp ấn, trong tay toát ra một đạo quang mang ngũ thải, lập tức đem cặp kia chưởng ấn chạm vào trán của hắn.

Nhất thời, trực giác Long Vũ cảm thấy một dòng nước ấm tiến vào thể nội, nháy mắt chạy khắp kinh mạch toàn thân.

Giờ phút này, hắn có thể tinh tường cảm giác được kinh mạch trong cơ thể mình đang ở dưới tác dụng của dòng nước ấm toả ra sinh cơ, đạo lực trong đan điền cũng bị hoạt hoá, bắt đầu chạy trong cơ thể.

Nửa canh giờ trôi qua, nội thương của Long Vũ đã tốt hơn bảy tám phần. Nhưng trước mắt lại xuất hiện một lần vấn đề, cũng biết làm sao, Dao không có biện pháp thu hồi đạo lực của mình.

Trong cơ thể Long Vũ cũng biết như thế nào mà lại sinh ra một cỗ lực mạnh mẽ, không ngừng hấp thu lực lượng trong cơ thể Dao, nàng vài lần muốn buông tay cũng chẳng thấm vào đâu.

- Bác gái, đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Long Vũ căng thẳng, vội vàng truy vấn.

- Tôi không có cách nào dừng lại...

Dao biết, việc này cũng chẳng thể trách Long Vũ, phỏng chừng chính hắn cũng không biết rõ tình hình.

Trên thực tế, Long Vũ đích xác không biết rõ tình hình, hắn hoàn toàn ở thế bị động tiếp nhận trị liệu.

Biết được dao gặp được khốn cảnh, Long Vũ vội vàng xem xét tình huống trong cơ thể. Cái cổ hấp lực trong đan điền kia tựa hồ là tự phát, bản thân hắn cũng vô pháp đình chỉ.

Cứ như vậy qua nửa canh giờ. Lực lượng trong cơ thể Dao cũng là bị hút đi bảy tám phần. Nàng cắn răng, há mồm phun một ngụm máu tươi lên trán Long Vũ. Long Vũ đau nhức một hồi. Dao nhân cơ hội này, vội vàng rút tay ra. Cuối cùng tránh cho lực lượng trong cơ thể có thể bị hút hết.

- Bác Dao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cháu không phải cố ý...

Long Vũ nóng nảy, vội vàng đem Dao lung lay sắp đổ đỡ lấy.

- Không liên quan đến cậu...

Đang nói, Dao đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, té xỉu ở trong lòng Long Vũ.

Long Vũ vội vàng xem xét tình huống, cũng may Dao chỉ là tạm thời ngất.

Hắn do dự một lát, rồi ôm lấy Dao, đem nàng đặt ở trên giường đá, đồng thời tại chung quanh giường đá bắn ra một đạo Tử Kim Thiên Viêm dùng để sưởi ấm. Trong thạch động có chút âm hàn, giờ phút này lực lượng của Dao chống đỡ hết nổi, nàng đích xác cần một chút ấm áp.

Chà xát hai tay, Long Vũ do dự một lúc lâu, quyết định giúp đỡ Dao chữa thương. Cẩn thận cân nhắc trước sau, hắn cuối cùng xác định phương án dùng Tử Kim Thiên Viêm chữa thương.

Tử Kim Thiên Viêm là lực lượng chính nghĩa, cùng hơi thở Phượng tộc trong cơ thể thập phần ăn khớp. Hơn nữa thể chất Phượng tộc thuộc tính hỏa.


Cho nên, Long Vũ lấy Tử Kim Thiên Viêm chữa thương thập phần hữu hiệu.

Bận rộn một lúc lâu sau, lực lượng của Dao được kích hoạt, thời gian không lâu cũng đã khôi phục một nửa. Đương nhiên, muốn khôi phục toàn bộ, vẫn còn có chút khó khăn. Việc Long Vũ có thể làm, cũng thế thôi.

Làm xong tất cả mọi chuyện, lại giúp đỡ Dao kiểm tra qua, rồi Long Vũ tựa vào bên giường tiến nhập giấc ngủ.

Tỉnh dậy, mặt trăng đã lên cao, độ ấm trong sơn động tựa hồ càng ngày càng thấp. Long Vũ lại phóng xuất ra một cỗ Tử Kim Thiên Viêm bổ sung, vừa chiếu sáng cũng giúp Dao sưởi ấm.

Ngẩng đầu nhìn Dao còn đang trong giấc ngủ, Long Vũ phát hiện nàng thiếu đi phần lãnh đạm ngày thường lại có chút dễ thương, dưới ánh lửa màu tím chiếu rọi, thần sắc của nàng an tĩnh, ôn nhu như vậy.

- Kỳ thật, nàng là một nữ nhân rất đẹp, rất tốt.

Long Vũ không khỏi hơi hơi than thở nhẹ. Nếu không là bởi vì quan hệ với Thi Nhân bên kia, lấy ánh mắt một người nam nhân mà nhìn, đổ lên Dao là một chuyện tình rất tốt, rất khoái trá.

- Ưm...

Trong ngủ say, dao chợt ưm một tiếng, thanh tỉnh lại.

- Bác gái, bác tỉnh rồi!

Thấy nàng tỉnh lại, Long Vũ vui sướng một hồi.

- Đây là nơi nào?

Dao sâu kín hỏi, gắng sức ngồi dậy.

- Vẫn là cái sơn động kia...

Long Vũ giải thích.

- A!

Dao lên tiếng, không có nói tiếp, cúi đầu, không biết nghĩ cái gì. Long Vũ chờ giây lát, thấy nàng không có nói thêm gì, liền thân thiết hỏi:

- Bác Dao, không sao chứ... Lúc trước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Đỡ ta...

Dao chìa một cánh tay ngọc ra, thanh âm uyển chuyển êm tai, so với trước kia cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Giờ phút này, đạo lực trong cơ thể nàng dưới sự trợ giúp của Long Vũ đã khôi phục bình thường, nhưng thân mình lại vẫn có chút suy yếu. Lúc trước vì đoạn tuyệt cổ hấp lực trong cơ thể Long Vũ kia, nàng liều mạng nhổ ra một nước miếng bản mạng tinh huyết nguyên khí, nên nàng tổn thất rất lớn.

Long Vũ theo bản năng duỗi tay ra, ngón tay chạm đến một đúng chỗ lộ ra làn da trắng mịn giống như ngọc, mơ hồ còn có hương thơm truyền đến, không khỏi rung động trong lòng.

Dao lấy hắn làm cây trụ, miễn cưỡng đứng dậy, bất ngờ là, mới được một nửa, nàng hơi hơi loạng choạng, chợt mất đi cân bằng, cả người nhào vào trong lòng nam tử, hai người nhất thời ngã nhào trên đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận