Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Dương Phái Mạn dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị đồ mà Diệp Tri Thanh yêu cầu, hôm nay là một ngày mới, cô không quan tâm chuyện gì khác liền gấp gáp tới biệt thự của Trạm Kình, nghe nói khu biệt thự đó là nơi sang trọng giàu có nhất Hải thị. Vì Diệp Tri Thanh đã căn dặn trước với người dưới cho nên Dương Phái Mạn tự nhiên đi vào.

Lúc này, Diệp Tri Thanh đang cùng bạn nhỏ Trạm Thừa ở hoa viên chơi, người hầu cũng nhanh chóng đưa Dương Phái Mạn tới thẳng hoa viên.

Đúng lúc, Diệp Tri Thanh đang tập co giãn cơ với nhóc, bạn nhỏ Trạm Thừa làm còn tốt hơn cô, động tác của Diệp Tri Thanh có phần cứng đờ, trên mặt mồ hôi tuôn đầm đìa, làm người khác cảm thấy không thoải mái.

Tuy rằng vết thương của Diệp Tri Thanh đã lành hơn nhiều nhưng băng bó trên người vẫn chưa tháo ra, cả người giống như xác ướp, dường như cô không cảm thấy đau đớn vẫn cố gắng kiên quyết làm động tác co giãn.

Dương Phái Mạn cau mày chạy tới, đanh mặt nhìn cô, "Diệp Tri Thanh, cậu nói tốt là như thế này à? Cả người như xác ướp, vậy còn bảo tốt? Đã thành thế này còn không nghỉ ngơi một chút? Một ngày không làm mình khổ thì cậu không chịu nổi à?"

Diệp Tri Thanh nhìn cô ấy, không có ý dừng động tác, nhẹ nhàng mở miệng, "Cậu tới rồi."

Lời cô nói bị xem nhẹ như thể nắm đấm đấm vào bông gòn vậy, điều này làm cổ nghẹn cứng, lòng ngực bức bối ngột ngạc, thở phì phò mà không phát ra tiếng động, giống như kiểu lên không được mà xuống cũng không xong.

Cổ cố hít một hơi thật sâu, tự nhủ thầm, "Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh", cùng bà cô này so đo có mà tự làm mình tức chết.


Thoáng bình tĩnh lại một chút, Dương Phái Mạn nghiêm túc soi Diệp Tri Thanh, rồi phát hiện ra chỉ trong một thời gian ngắn không gặp mà dường như khí lạnh trên người bà cô của cô đã mất đi vài phần rồi, mặt khác có thêm chút dịu dàng, không khỏi làm cổ nhướng mày khó hiểu.

Cổ liếc qua liếc lại chợt phát hiện bên cạnh Diệp Tri Thanh còn có một thằng nhóc con, nhóc cũng đang nhìn về phía mình, cái ánh mắt của nhóc đây... rõ ràng là cho mình là kẻ thù của Diệp Tri Thanh.

Bạn nhỏ Trạm Thừa thấy Dương Phái Mạn nhìn mình thế là cho cổ một nụ cười nhạt, "Chị này, chị là bạn của cô em à?"

Dương Phái Mạn nhướng cao mày, liếc sang Diệp Tri Thanh một cái rồi ngồi xổm xuống đất, cùng bạn nhỏ Trạm Thừa mặt đối mặt, "Cô của con? Cậu ấy là cô của con sao?"

Bạn nhỏ Trạm Thừa chớp chớp đôi mắt, đi tới bên cạnh Dương Phái Mạn, ghé vào tai cổ dùng âm thanh nhỏ nhất nói, "Thực ra con muốn cô ấy làm mommy con cơ, mà giờ cô ấy chưa muốn nha cho nên con gọi tạm là cô thôi ạ."

"Phốc... khụ khụ... khụ..." Dương Phái Mạn bị nước bọt của mình làm sặc, "Mommmy?" Cái gì thế này? Mắt nhìn của bánh bao nhỏ này độc thế? Bé muốn bà cô này làm mommy mình?

Oái, trên người cậu ta có điểm nào hợp làm mẹ người ta đâu?

"Hihihi! Daddy của con cũng thích momny nữa đó ạ, rất muốn giữ mommy lại làm bà xã í, nhưng mà cô ấy không thích thành phố này nên cứ muốn bỏ chạy thôi." Bạn nhỏ Trạm Thừa rầu thúi ruột mếu máo nói.

Tất nhiên cổ biết lý do bà cô này không thích cái thành phố này là gì, thật ra cách đây một năm các cô đã tìm ra được manh mối về người đứng phía sau, người đó đang ở thành phố này, nhưng Diệp Tri Thanh vẫn án binh bất động một năm trời, cho tới khi người đó hành động vượt quá mức cô ấy mới quyết định tới nơi này muốn giải quyết người đứng phía sau đó rồi rời khỏi đây ngay, một chút cũng chẳng muốn dừng chân lại đây

Chỉ là cổ không ngờ tới sức quyến rũ của bà cô của mình quá lợi hại, vừa tới đây không lâu đã thu phục được lòng của cha con nhà này? Hai cha con nhà này đúng là không phải người tầm thường và họ có ánh mắt nhìn người đặc biệt quá đi!

Cổ đảo mắt liếc sang Diệp Tri Thanh, rồi kéo nhóc con sang một bên, thì thầm với nhau, "Chị biết rất nhiều bí mật của chị gái đó, nên chúng ta liên thủ nhé nhóc, giúp daddy nhóc theo đuổi chị gái này, được không?"

Ánh mắt bạn nhỏ Trạm Thừa sáng lên, sáng cực kì, "Thật ạ? Chị có cách giúp Daddy theo đuổi mommy ạ? Chị đừng tưởng daddy con thường ngày rất lợi hại nhưng trước nay chưa từng theo đuổi con gái đó."


Cái này chị biết bé à! Daddy con không theo đuổi con gái mà còn đá thẳng mấy ả muốn tới gần nữa cơ! Dương Phái Mạn nhủ thầm trong lòng, trên mặt lại là dáng vẻ tự tin nhìn Trạm Thừa, nhướng mày giơ ngón tay út ra, "Chúng ta đóng dấu đi!"

"Oki ạ! Đóng dấu!" Bạn nhỏ Trạm Thừa giơ ngón út ra ngoéo tay với Dương Phái Mạn, mặt mày nhóc tươi cười, tinh thần phấn chấn, cười rộ làm mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ.

Diệp Tri Thanh đứng bên cạnh không nghe rõ hai người đó đang sì sầm chuyện gì, tuy nhiên nhìn cái mặt của Dương Phái Mạn là biết chẳng phải có ý tốt gì rồi, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, không tự giác được duỗi tay vận động nhanh hơn.

Chờ Dương Phái Mạn to nhỏ xong với Trạm Thừa, thì cả người Diệp Tri Thanh đã biến thành người nước rồi, lại còn chẳng chịu dừng lại, còn muốn kiên trì tiếp, Dương Phái Mạn cau mày, bước nhanh qua, "Diệp Tri Thanh, cậu như thế này là vội đi đầu thai à?"

Cuối cùng Diệp Tri Thanh mới dừng lại động tác, thở dốc, một bên điều chỉnh lại trạng thái, nhẹ giọng nói, "Đối phương rõ ràng có lòng muốn giết mình, sẽ không dễ dàng buông tha mình đâu."

Dương Phái Mạn mấp máy môi, hận là không thể ngay lập tức lôi cổ cái tên đứng phía sau đó ra, mạnh mẽ dần nó thành một đống thịt vụn, nói đi cũng phải nói lại, cũng là người đó che giấu quá kĩ, hơn nữa thế lực không phải dạng vừa đâu, muốn bắt được người đó không phải việc dễ.

Diệp Tri Thanh nói rất đúng, người đó rõ ràng có lòng muốn giết cậu ấy, tuyệt đối không dễ dàng cho qua, cho nên cậu ấy phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không bình phục nhanh thì e là lại xảy ra chuyện khó có thể chống đỡ được. (cập nhật sớm và nhiều nhất tại việt nam overnight)

Diệp Tri Thanh khôi phục lại một chút nói với Dương Phái Mạn và Trạm Thừa, "Mình đi rửa mặt một chút."

Dương Phái Mạn nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của cậu bạn, chân cậu ấy còn khập khiễng mà, nên đi vẫn nhấp nhô lên xuống y như con lật đật, vậy mà vẫn giữ lưng thẳng tắp, cả người quật cường.


Cho tới khi thân hình cô khuất bóng hẳn, Dương Phái Mạn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn bạn nhỏ Trạm Thừa, "Thừa Thừa, daddy em có ở nhà không? Chị muốn gặp cha em, có một số lời cần nói với cha em."

Bạn nhỏ Trạm Thừa nhìn ra Dương Phái Mạn có điều cần nói với cha mình, liền sáng mắt, mang theo hưng phấn, "Có ạ! Cha em hôm nay ở nhà! Em đưa chị đi gặp cha con nha!"

"Cảm ơn em." Dương Phái Mạn cười nói.

Thực ra Trạm Kình hôm nay có việc ở công ty, mà nghe quản gia bảo có bạn của Diệp Tri Thanh tới thăm nên nhất thời tò mò đẩy việc công ty sang một bên đóng quân ở nhà muốn xem xem người bạn đó là ai.

____♡♡♡_____

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận