Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Diệp Trạch Văn cùng Diệp Chí Tư gắt gao che chở Thiệu Tuệ Như và Diệp Tri Vận, cảnh giác nhìn chằm chằm Trạm Kình. Trạm Kình tuy rằng vẫn nằm trên giường, trên người không chỗ nào không quấn băng gạc, sắc mặt cũng lộ ra vài phần trắng nhợt, hoàn toàn là bộ dáng của một người bệnh. Nhưng khí thế trên người hắn quá mạnh mẽ, quá đáng sợ, khiến người ta không thể xem hắn như một người bệnh nặng mà đối đãi.

Đặc biệt, bên cạnh còn có một lão Cổ thân thủ tốt thì không nói, các hạng mục kĩ năng quân sự còn qua trót lọt, lại luôn nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lẽo. Chỉ cần bọn họ có một động tác nhỏ, ánh ta chắc chắn không tha cho bọn họ.

Chỉ cần một tên tài xế cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết bốn người bọn họ.

Tuy rằng bọn họ đều mang theo vệ sĩ, thế nhưng bên phía Trạm Kình ngoại trừ lão Cổ ra cũng có vệ sĩ đứng bốn phía, những vệ sĩ bọn họ mang đến liền không còn tác dụng.

Diệp Trạch Văn nhìn Trạm Kình, lời nói mang ý xin lỗi cùng lấy lòng:

"Trạm Kình, xin lỗi vì đã quấy rầy cậu nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

Trạm Kình cười lạnh:

"Diệp gia chủ chỉ sợ không thể cứ rời đi như vậy, ít nhất cũng phải tới cục cảnh sát một chuyến trước."

Diệp Trạch Văn sắc mặt khẽ biến, hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của Trạm Kình, đến mẹ ruột của Trạm Kình "quấy rầy" hắn nghỉ ngơi, trước khi đi còn bị mời đến cục cảnh sát, thì "người ngoài" bọn họ làm sao thoát khỏi.

Trầm ngâm một lúc, Diệp Trạch Văn nhìn Trạm Kình nói:

"Bác và Chí Tư đến cục cảnh sát cũng được, nhưng bác gái Diệp của cậu thân thể không tốt, có thể để bà ấy về trước hay không?"

"Thân thể không tốt sao? Vừa rồi không phải còn rất khỏe mạnh sao? Hiện tại tinh thần cũng thật không tồi, có nơi nào không thoải mái đâu?"

Trạm Kình nhìn sắc mặt trắng bệch của Thiệu Tuệ Như. Thiệu Tuệ Như rõ ràng cũng cảm giác được lửa giận của Trạm Kình, càng gắt gao che chở Diệp Tri Vận trong lòng của bà. Ý châm chọc trong mắt Trạm Kình càng rõ ràng hơn.

Vừa rồi, khi Thiệu Tuệ Như nghiêm khắc ép Trạm Thừa đổi cách xưng hô, nghiêm khắc ép Diệp Tri Thanh xuất hiện, rất khí thế, rất có phong thái của nữ gà mái mẹ cơ mà. Bây giờ bảo vệ Diệp Tri Vận trong ngực cũng là bộ dạng gà mái chiến đấu bảo vệ con, Trạm Kình hắn nhìn không ra thân thể của bà ta có chỗ nào không khỏe?

Nói đến không thoải mái, cô gái nhỏ bên trong kia mới thực sự không thoải mái.

Những người mang danh nghĩa người nhà này có bao giờ quan tâm cô không?

Diệp Trạch Văn bị Trạm Kình làm cho nghẹn, nói không ra lời, làm mẹ thì sẽ trở nên kiên cường mạnh mẽ, Thiệu Tuệ Như lúc này chính là minh chứng tốt nhất, bà ấy bây giờ thật đúng là nhìn không ra nơi nào không thoải mái.

"Trạm Kình!"

Diệp Chí Tư thấy Trạm Kình lại lần nữa ép cha mẹ anh, lập tức khó chịu không vui. Hai người họ thế nào cùng là anh em từ nhỏ, lớn lên lại thành bạn tốt, hắn sao lại có thể đối đãi cha mẹ anh như vậy?

Trạm Kình liếc anh một cái, cười lạnh:

"Diệp Chí Tư, cậu có bao giờ xem tôi là anh em sao?"

"Tôi không coi anh là anh em? Trạm Kình, cậu tự hỏi lại lương tâm của cậu một chút, tôi đến cùng có xem anh là anh em không?"

Bị Trạm Kình nghi ngờ, Diệp Chí Tư rốt cuộc nhịn không được nổi cơn thịnh nộ, bọn họ vừa là bạn bè vừa là anh em nhiều năm như vậy, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, thế nhưng tên khốn nạn này lại nghi ngờ anh?

"Coi tôi là anh em?"

Ý cười trên mặt Trạm Kình càng đậm, ánh mắt vừa mỉa mai vừa nguy hiểm:

"Khi nãy thời điểm có người tới phá rối, cậu ở chỗ nào?"

Diệp Chí Tư sắc mặt lập tức cương cứng, lúc ấy anh chỉ nghĩ để Diệp Tri Thanh biết cô không có sự che chở của Diệp gia, cô chẳng là cái gì, lại quên mất quan hệ của Trạm Kình cùng Mạc Thước Bình.

Kỳ thật, mấy lời cảnh cáo của Diệp Tri Thanh với Mạc Thước Bình cũng không phải đe dọa. Nếu là người bình thường, bị thương nặng như vậy, vừa mới làm phẫu thuật xong, mà mẹ ruột lại tới quấy rối, nói không chừng sẽ thật sự không chịu nổi, bệnh tình sẽ ngày càng nguy hiểm hơn.

Lúc ấy, người anh em kiêm bạn tốt này đang làm cái gì?

Ha ha..

Anh em tốt, bạn tốt?

Hồi tưởng một chút, Diệp Chí Tư phát hiện, từ bốn năm trước, từ sự việc của Diệp Tri Vận, tình bạn của anh cùng Trạm Kình dần dần phai nhạt.

Bốn năm qua, đặc biệt là cái năm biết sự việc kia của Diệp Tri Vận và khoảng thời gian gần đây nhất, tình bạn của anh và Trạm Kình bị chính anh làm cho mất đi, còn sót lại không bao nhiêu cả.

Mà vừa nãy, anh hình như cũng khiến chút tình cảm còn sót lại ấy triệt để biến mất.

Trạm Kình cười lạnh, không tiếp tục để ý tới anh, tầm mắt nguy hiểm sâu kín dừng ở trên người Diệp Tri Vận, Diệp Tri Vận lúc này ngã vào lòng Thiệu Tuệ Như, bộ dáng như bị chịu đả kích nghiêm trọng, không tiếp thu được gì nữa.

Nhưng mà nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ánh mắt cô ta không thèm che dấu gắt gao nhìn chằm chằm vào Trạm Kình, sự si mê dưới đáy mắt cũng có thể thấy rõ ràng.

Trông bộ dáng này của Diệp Tri Vận, Trạm Kình thật sự thấy buồn nôn, nếu không phải Diệp Tri Thanh không ngần ngại chăm sóc hỗ trợ hắn, giờ khắc này, hắn thật sự muốn kêu tài xế đem người phụ nữ ghê tởm này trực tiếp quăng ra ngoài.

Sự chán ghét của Trạm Kình với Diệp Tri Vận không có nửa điểm che dấu, Diệp Tri Vận thấy được, rốt cuộc nhịn không được, giơ tay lau nước mắt. Từ trong lòng Thiệu Tuệ Như đứng thẳng dậy, sửa sang lại quần áo, thẳng eo, kiên cường nhìn Trạm Kình:

"Trạm Kình, đã lâu không gặp, em quay về rồi, bốn năm nay anh khỏe không?"

Từ nhỏ cô ta liền bắt đầu thích Trạm Kình, Diệp Tri Vận biết hắn không thích phụ nữ nhu nhược khóc lóc, mà thưởng thức phụ nữ tự lập, kiên cường.

Trạm Kình híp mắt nhìn người phụ nữ tự cảm thấy bản thân tốt đẹp ở trước mặt, càng thêm buồn nôn. Hắn nhắm mắt lại thật sâu, rồi mở ra, lại không hề liếc Diệp Tri Vận một cái nào nữa, tùy ý nhìn một chỗ, không khách khí mở miệng:

"Diệp Tri Vận, cô như vậy thật khiến tôi ghê tởm."

Diệp Tri Thanh ở phòng trong nghe thấy câu nói không khách khí của Trạm Kình, nhẹ nhướng mày, cong cong môi, người đàn ông này nói chuyện khá trực tiếp.

Nhìn người bạn nhỏ Trạm Thừa đang ngủ say bên cạnh, Diệp Tri Thanh đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt của cậu. Khi nãy xung đột đã tạo thành thương tổn đối với thân thể cậu, cho dù cảm xúc có ổn định, thì thân thể của cậu vẫn cần thời gian chữa trị.

Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Trạm Thừa, đáy mắt Diệp Tri Thanh xẹt qua một tia lạnh lùng.

Diệp Tri Vận nghe thấy lời nói của Trạm Kình, sắc mặt đổi liên tục, phát hiện tầm mắt của Trạm Kình dừng ở hướng phòng trong, hình như lộ ra vài phần ôn nhu, tựa hồ đang cùng Diệp Tri Thanh nhìn nhau từ xa, sắc mặt Diệp Tri Vận càng khó coi, thanh âm không khống chế được mang theo vài phần sắc nhọn:

"Trạm Kình, Diệp Tri Vận tôi mới là mẹ ruột của Thừa Thừa, cho dù anh làm cái gì cũng không thay đổi được!"

Trạm Kình ánh mắt lạnh lùng liếc cô ta một cái:

"Mẹ ruột của Thừa Thừa? A.. Như thế nào? Rời nhà đi ra ngoài bốn năm, trở về thì cô liền mất trí nhớ? Trạm Thừa là con trai của Trạm Kình tôi, cùng Diệp Tri Vận cô, cùng nhà họ Diệp mấy người nửa điểm quan hệ cũng không có! Lại nói, về sau ai sẽ thành mẹ của nó, mấy người cũng không có tư cách quyết định!"Editor: Dương Tĩnh Uyển

Beta: Tiểu Nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui