Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy


"Cháu gái à, thế giới này rất thực tế, nắm đấm lớn mới là chân lý, cháu so với bất kì kẻ nào càng hiểu rõ mà.

"Không sai!Cái thế giới này rất thực tế!Nắm đấm lớn mới là chân lý!Về điểm này, Diệp Tri Thanh so với bất kì kẻ nào đều muốn nắm rõ hơn!Những thứ cô thu được ngày hôm nay hết thảy đều là do chính bản thân dùng nắm tay giành lấy!Trầm mặc một hồi lâu, Diệp Tri Thanh ngước mặt lên nhìn Hứa Tranh, "Muốn tôi làm cái gì?"Hứa Tranh từ ái cười cười, "Cháu chỉ cần làm con gái Hứa gia, hoàn toàn đem chính mình trở thành con gái Hứa gia.

"Ánh mắt Diệp Tri Thanh thắt chặt, chỉ cần làm con gái Hứa gia, hoàn toàn trở thành con gái nhà họ Hứa, thì cô có thể dùng hết thảy sức mạnh của Hứa gia, hiển nhiên, cô và Hứa gia sẽ hòa cùng một nhịp thở, cô không cách nào chỉ lo bản thân mình nữa.

Hứa Tranh không tiếp tục nói bất kì cái gì để thuyết phục cô nữa, ông biết cô có thể đã nghĩ thông suốt, chỉ là cô cần một chút thời gian để thích ứng mà thôi.

Trước kia cô chỉ có một mình, thích làm cái gì thì làm cái đó, không thích người nào thì không giao tiếp người đó, phóng khoáng như gió, phóng khoáng tự do.

Một khi trở thành con gái Hứa gia, cô phải chịu mọi mặt trói buộc, không còn như xưa phóng khoáng tự do nữa.

Vô luận bạn muốn cái gì, đều cần trả một cái giá lớn nhất định, đó là chân lý vĩnh hằng mà thế giới này không thay đổi được.

Thời gian để Diệp Tri Thanh suy tính cũng không tính là dài, ước chừng qua mười phút, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra một mảnh kiên định nhìn về phía Hứa Tranh, "Thành giao.


"Đối với đáp án của Diệp Tri Thanh Hứa Tranh có chút ngạc nhiên, đúng là một đứa thông minh, giống những nữ tử vô cùng thông thái trong sách sử, vừa giống một nữ tử vô cùng kiên cường, cô rất rõ ràng rằng trên thế giới này cái muốn đạt được phải bỏ ra một cái giá lớn nhất định, những thứ cô đã có hết thảy đều từ nổ lực của chính mình mà có, không có một thứ nào từ trên trời rơi xuống cho cô.

Mặc dù trời cao không có chiếu cố đặc biệt nào, thế nhưng con bé này lại là một người phi thường lương thiện và cứng cỏi, cô không nghĩ sẽ ỷ lại bất kì kẻ nào, đồng thời cũng không muốn những người bên mình vì mình bị thương, cho nên cô tình nguyện trả cái giá cao hơn nhiều lần nữa, để không ai có thể tùy tiện bắt nạt mình, cũng không ai tổn thương những người thân cận mình.

Quét mắt nhìn băng vải trên người cô, vẻ mặt Hứa Tranh nghiêm khắc xuống, "Mau chóng dưỡng thương tốt, ông sẽ mở cuộc họp báo với phóng viên, làm người trên toàn thế giới đều biết, cháu, Diệp Tri Thanh là con gái Hứa gia ta, là cháu gái Hứa Tranh này.

"Diệp Tri Thanh nghe hiểu lời Hứa Tranh nói, ông nhận cháu gái là sẽ phải trải qua pháp luật thừa nhận, từ nay về sau, cô chính là con gái của Hứa gia, là cháu gái Hứa Tranh, có toàn quyền thừa kế Hứa gia, ai đều không có quyền hoài nghi.

Ánh mắt loé sáng, cô nhìn người nghiêm khắc vừa hiền từ trước mắt đánh giá, ông tuy già nhưng ánh mắt vẫn thâm thúy không mất tính uy hiếp, Diệp Tri Thanh lạnh lùng mở miệng, "Tối đa là nửa tháng.

"Hứa Tranh quét mắt liếc cô một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ thanh lãnh mà nhợt nhạt xanh xao, vẻ mặt càng thêm nghiêm khắc hơn, "Ông cho con thời gian một tháng.

"Diệp Tri Thanh nhìn ông, trực tiếp xoay người rời đi, "Ông trước tiên vẫn là chăm sóc tốt chính mình đi.

"Nhìn bóng dáng phóng khoáng xoay người rời đi của cô, Hứa Tranh giật mình, rồi bật cười, chưa bao giờ có tiểu bối nào dám như thế trước mặt ông, "Tự phụ!"(Chú thích cho bạn nào không biết nhé Tự phụ: Tự cho mình là giỏi, là tốt hơn người.

Tự đánh giá quá cao và coi thường mọi người.

)Song như vậy mới là tiểu nha đầu chân thật nhất!Ánh mắt của ông không có hỏng, tuyển cháu gái này đúng là không tồi.

Diệp Tri Thanh hoàn toàn không biết tâm tư lão già này, lúc cô mở cửa phòng ra chạm mặt phải một cặp vợ chồng trung niên, bọ họ điều mặc áo bác sĩ của bệnh viện, điều đó chứng tỏ họ là bác sĩ trong bệnh viện này.

Người đàn ông trung niên này có khuôn mặt hao hao giống năm mươi phần trăm với lão già kia, bản tên trước ngực có ghi "Viện trưởng Hứa Cảnh Đường", Diệp Tri Thanh biết, đây là con trai độc nhất của Hứa gia, Hứa Cảnh Đường, sẽ là cha nuôi của cô.

Người phụ nữ trung niên đứng ở bên cạnh ông thấy Diệp Tri Thanh đi ra thì cười vươn tay với cô, "Chào cháu Tri Thanh, dì là Lữ Di, về sau mời chỉ giáo nhiều hơn.

"Diệp Tri Thanh nhìn phía bà, đây là một người phụ nữ cứng cỏi kiên cường, so với Thiệu Tuệ Như hoàn toàn như hai loại, tuy rằng không có kinh diễm động lòng người như Thiệu Tuệ Như, cũng ít khí chất phu nhân, nhưng lại lộ ra một sự gọn gàn thoải mái, trên người mang theo một cảm giác thành thục trưởng thành, đặc biệt quyến rũ, chính là một người phụ nữ tự mình cố gắng tự tin.


Rõ ràng, bà ấy đã biết về sau cô sẽ trở thành con gái nuôi của mình, hơn nữa có ấn tượng không tồi về cô, ít nhất là về ấn tượng đầu tiên rất tốt.

Mắt Diệp Tri Thanh nhẹ nhàng sáng lên, duỗi tay nắm lấy tay bà, thanh lãnh mở miệng, "Xin chỉ giáo nhiều hơn.

"Lữ Di hoàn toàn không ngại sự lạnh lùng của Diệp Tri Thanh, đúng như phỏng đoán của cô, bà sớm đã xác nhận cô gái trước mặt này sẽ là con gái nuôi của mình, tuy rằng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng bà đối với cô có ấn tượng không tệ.

Trước đó bà đã nghe từ chỗ Hứa Hoành Văn một ít chuyện về cô bé này, nên có một ít cơ bản hiểu biết nhất định, hiện tại gặp mặt lần đầu, bà cảm thấy được ở chung với cô gái này thật sự vui sướng.

Bà tự nhiên thu tay lại, Lữ Di nhìn Diệp Tri Thanh mỉm cười nói, "Gần đây Hoành Văn nhất định rất bận, từ hôm nay trở đi dì chính là bác sĩ chữa trị chính cho cháu, hôm nay cháu ra ngoài cũng lâu rồi, cháu phải trở về nghỉ ngơi rồi.

"Lữ Di tươi cười phi thường thoải mái, lời nói này của bà cũng không có mang theo mệnh lệnh gì cả, nhưng lại toát ra một loại cảm giác làm người khác rất khó kháng cự, mang theo vài điểm quan tâm, làm người nghe không khỏi ngoan ngoãn nghe lời.

Diệp Tri Thanh nhìn sâu vào bà, gật nhẹ đầu, "Cháu biết rồi, cháu hiện tại sẽ trở về ngay.

" Sau đó cất bước lướt qua người bà đi ra ngoài, bước chân vô cùng tự nhiên, một chút cũng không giống bộ dáng người đang bị thương.

Lữ Di nhìn nhìn cô, dễ dàng phát hiện ra tuy cô đi rất tự nhiên, nhưng sắc mặt lại lộ rõ điểm tái nhợt, trên trán như có như không đổ một chút mồ hôi.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Lữ Di đi qua đỡ lấy cánh tay của cô, theo bản năng Diệp Tri Thanh muốn rút tay lại, hơi dùng sức, "Dì cảm thấy chúng ta cần bồi dưỡng một chút tình cảm, cháu thấy thế nào?"Động tác đẩy nhẹ của Diệp Tri Thanh khẽ dừng lại, thanh lãnh nhìn người phụ nữ bên cạnh, đối diện với ánh mắt kiên định và tự tin của bà, ánh mắt cô hơi sáng lên, một lát sau mới lạnh lùng gật đầu, "Được.


"Lữ Di cười cười, kéo cánh tay Diệp Tri Thanh, vừa "đỡ" cô về phòng bệnh, vừa tự giới thiệu bản thân.

Lữ Di đi bộ rất chậm, giới thiệu bản thân thật kỹ càng, làm cho cô trong thời gian ngắn nhất hiểu biết kỹ về bà, bà đối với Tri Thanh không giống đối với con gái mà là coi cô như một người bạn, hai người ở địa vị bình đẳng, thế nên làm người ta cảm thấy thoái mái, sẽ không có bất kì bài xích nào.

Diệp Tri Thanh lại lần nữa nhìn thật sâu vào bà, đáy mắt hình như có cái gì nhẹ nhàng giao động.

____Dạo này beta bận nên không ai beta chính tả đọc thấy sót bỏ qua nhé.

Editor: AlissaCập nhật 20.

1.

2021 tại việt nam overnight truyện.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận