Daddy Tổng Tài Không Thể Trêu


“Có cần tôi giúp gì không?’’ giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nghiêm Thần Dạ vang lên, không kèm theo tí cảm xúc dư thừa nào cả.

Diệp Vị Hi mở miệng định từ chối nhưng nghĩ lại thấy, sao Phương Uyển Như có thể bỏ được cơ hội câu dẫn người đàn ông kiêu ngạo, cao cao tại thượng đang đứng trước mắt này được.

Cái kiểu giả nai làm nũng của Phương Uyển Như cô có thể giả bộ theo được, nhưng chưa gặp nhau nổi hai tư giờ mà người này đã xông vào phòng tắm định ôm cô đang trần như nhộng ra ngoài, dù thế nào đi nữa cái mặt này của cô không thể ngẩng lên nổi nữa.

“Ầy, Nghiêm Thiếu, không…không cần anh làm gì cả, tôi muốn ngâm mình thêm chút nữa, anh…anh có thể đi ra trước không? Người ta…người ta hơi xấu hổ mà.

’’Diệp Vị Hi ưỡn ưỡn ẹo ẹo nói xong, còn cố ý giả bộ dáng vẻ thẹn thùng đưa tay ôm mặt.

Thật ra dáng vẻ thẹn thùng này của Diệp Vị Hi không phải diễn mà cô ngượng thật sự, nói cho cùng thì lúc cô đứng lên bị Nghiêm Thần Dạ nhìn thấy hết.

Cằm Nghiêm Thần Dạ căng cứng dần thả lỏng khi thấy Diệp Vị Hi ôm mặt xấu hổ, khóe môi cong cong trêu chọc: “Lần sau còn ngủ trong lúc tắm nữa tôi sẽ ôm em ra phòng ngủ.

’’Đây là đang quan tâm cô hay là đang cảnh cáo vậy?Diệp Vị Hi chậm chạp không hiểu được ý trong lời…Ấn đường giữa hai hàng lông mày nhíu lại, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân của Nghiêm Thần Dạ, vài giây sau tiếng cửa phòng tắm được mở ra rồi đóng sập lại.

Sau khi Diệp Vị Hi nghe thấy tiếng đóng cửa, thở đài than thở, miệng lẩm bẩm tự nhủ: “Phương Uyển Như à Phương Uyển Như, cô dây phải người đàn ông thế nào vậy hả? Xuất quỷ nhập thần như này có thể dọa người khác mắc bệnh tim đó.


’’Diệp Vị Hi không dám nghĩ thêm, đột nhiên, cơ thể run nhẹ, chẳng lẽ Phương Uyển Như làm gì Nghiêm Thần Dạ, vì vậy người đàn ông này cưới cô rồi chơi đùa cô đến chết đó chứ?Nghĩ vậy, trái tim Diệp Vị Hi run sợ, cô phải nghĩ cách thoát thân càng nhanh càng tốt.

Diệp Vị Hi ngâm mình một lúc lâu, sau đó đứng dậy xả sạch bọt xà phòng trên người, lấy một chiếc khăn tắm trong tủ gần đó, lau hết nước trên người, xong xuôi cô mới đi tới chỗ để quần áo thay.

Có quần lót với váy ngủ, mặc quần vào xong, Diệp Vị Hi giơ váy ngủ lên.

Vải lụa tơ tằm, vì nay là đêm tân hôn nên người giúp việc chuẩn bị cho cô chiếc váy màu đỏ chót.

Lật xem sau lưng chiếc váy, Diệp Vị Hi nuốn ngụm nước miếng, thật là cmn…cô muốn chửi tục…Cái này mà cũng được gọi là váy ngủ hả? Đồ tình thú còn nghe được!Chưa nói đai buộc chỉ cần kéo mạnh chút là rách rời, nhưng cũng không cần phải tiết kiện vải đến mức này chứ?Diệp Vị Hi liếc nhìn bộ váy liền thân trong rổ quần áo bẩn, chần chừ một lúc, mặc thử váy ngủ này vào người.

Sau lưng hở một mảng lớn, cô cố ý làm lơ coi như không thấy nhưng phía trước của cô đâu phải sân bay.

Cổ váy sẻ sâu xuống tận dưới, cảm giác rất kích thích, rất rạo rực, bản thân cô là phụ nữ nhìn vào cũng muốn xé toạc nó ra xem như nào.

“Haizz…! Thật bực mình!’’Diệp Vị Hi thở dài, vẻ mặt rất chi là phiền não.

Chân cô rất dài mà chiếc váy này ngắn quá đi, gắng ngượng lắm mới che được cái mông nhỏ, chỗ được cô tự hào nhất trên người.

“Ai da…giờ phải làm sao?’’Diệp Vị Hi thở dài ủ rũ, cô ở trong phòng tắm khoảng hai mươi phút nữa rồi, nếu không đi ra thì không biết phải nói thế nào.

Tay trái túm chỗ cổ áo xẻ sâu, nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm, Diệp Vị Hi rón rón rén rén đi ra ngoài.

Đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn đèn ngủ hai bên giường, vì phòng rất rộng nên nhìn cảm giác hơi tối.

Diệp Vị Hi nhẹ nhàng nhón chân bước tới bên giường, nhìn người đàn ông lời biếng ngồi dựa vào đầu giường, đang đọc tạp chí.

Nghiêm Thần Dạ mặc áo ngủ tơ tằm màu đen, dây thắt bên hông buộc lỏng lẻo, vì ngồi dựa vào đầu giường nên cổ áo mở rộng, ánh đèn vàng chiếu vào cơ ngực rắn chắc bên trong, mê muội, như ẩn như hiện, làm Diệp Vị Hi không tự chủ được mà liếm liếm đôi môi khô khốc.

Hocrmone đàn ông bừng nổ còn lớn ham muốn muốn đè người của cô mấy lần…Nghiêm Thần Dạ ngồi dựa đầu bên trái, Diệp Vị Hi tự giác đi tới đầu bên phải, nhanh nhẹn vén chăn, chui vào, im lặng nằm sát mép giường, dáng vẻ rất mệt, chuẩn bị ngủ.


Mà giường rất rộng, người trái người phải nên khoảng cách giữ hai người rất xa.

Diệp Vị Hi nhắm mắt, nghe trái tim mình đập ‘thình thịch’ liên hồi, chưa kể đổi chỗ mới nên khó ngủ, khí thế áp người của Nghiêm Thần Dạ lan tỏa làm cô càng thấp thỏm không yên.

Nhưng ngoài việc giả bộ ngủ, Diệp Vị Hi không nghĩ ra cách nào khác.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng gập sách, sau đó cảm giác nệm giường lún xuống, một luồng gió lạnh len lỏi vào trong chăn.

Đèn ngủ hai bên giường tắt, quanh mép giường có dải đèn sáng lên.

Ánh sáng rất nhẹ, màu vàng cam, nhìn mọi thứ xung quanh mờ mờ ảo ảo trong căn phòng tối đen.

“Lại gần một chút.

’’Giọng nói mạnh mẽ trầm thấp của Nghiêm Thần Dạ vang lên, phá vỡ bầu không khí im ắng giữa hai người.

Cơ thể đã bình tĩnh lại bỗng nhiên run nhẹ, trái tim Diệp Vị Hi đập nhanh loạn nhịp.

Châm chạp dịch người lại gần một chút…Nghiêm Thần Dạ nghiêng người, tay chống đầu nhìn Diệp Vị Hi nhích từng tí từng tí một, đôi mắt sâu thắm lóe lên tia sáng.

Diệp Vị Hi nghe lời anh lại gần hai mươi cm, nhưng khoảng cách giữ hai người vẫn đủ cho hai, ba người nằm vào.

Thấy hai mắt Diệp Vị Hi vẫn nhắm nghiền, dáng vẻ rất mệt, rất buồn ngủ nhưng đôi tay nắm chặt mép chăn đã bán đứng cô.


Đôi môi gợi cảm của Nghiêm Thần Dạ cong cong, chủ động lại gần Diệp Vị Hi.

Bỗng nhiên có một đôi chân dài rắn chắn đè ép, lồng ngực cứng rắn, nóng bỏng dán vào cánh tay trái.

Diệp Vị Hi không còn cách nào giả bộ ngủ tiếp được.

Mở mắt ra, Diệp Vị Hi mỉm cười ngọt ngào với Nghiêm Thần Dạ đang nằm nghiêng nhìn cô chằm chằm: “Nghiêm thiếu…’’Giọng nói nũng nịu khẽ run rẩy, Nghiêm Thần Dạ cố gắng che giấu cảm xúc: “Đổi cách gọi khác.

’’Diệp Vị Hi nhăn mày khó hiểu: “Hả?’’Nghiêm Thần Dạ: “Đổi cách gọi khác với những người khác.

’’Diệp Vị Hi vẫn nhíu chặt mày, suy nghĩ.

Cách gọi khác với những người khác?Truyện được dịch và thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIGĐăng tải duy nhất trên , cấm , reup đi nơi khác.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận