2.
Trong phòng bệnh.
Giang Sâm đang ôm đầu chỗ bị thương, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Thẩm Y Y.
Người sau e thẹn đỏ mặt.
Tôi đứng trước cửa, tim hẫng một nhịp.
Xong đời.
Ánh mắt chăm chú này xác định là tình thâm không hối!
Dựa theo kịch bản truyền thống.
Có phải tôi nên thức thời mà rời khỏi vị trí, sau đó mở ra màn “theo đuổi sấp mặt” không?
Tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Giang Sâm đã vận sức để khởi động.
Sắc mặt anh lạnh lùng, mở miệng chính là tinh hoa dân tộc quen thuộc: “Tôi mất trí nhớ chứ không phải mất trí khôn, đồ ngốc xin tránh xa một chút, cảm ơn.”
Mắng thẳng đến mức Thẩm Y Y choáng váng.
“Giang Sâm… Em yêu anh như vậy, vì anh mà về nước!”
Giang Sâm “À” lên một tiếng, vẻ không kiên nhẫn.
“Nói đơn giản chút, kiếm cách nói dối đơn giản hơn đi.
Bị ông nhà giàu 80 đuổi ra khỏi nhà, thất bại không lên được vị trí chính thức… khó mở miệng vậy sao? Tiếc là bàn tính của cô đánh sai chỗ.
Tôi không phải hiệp sĩ tiếp mâm, cũng không có tâm tình đội nón xanh.
Cút cút cút!”
…
Mắt Thẩm Y Y lập tức đỏ lên.
“A Sâm, anh hiểu lầm rồi, em…”
Mắt cô ấy đỏ hoe, bộ dạng bị hiểu lầm oan ức, lảo đảo chạy ra cửa, đúng là đóa hoa trắng mong manh yếu ớt.
“Đứng lại!” Giang Sâm nhíu mày gọi người lại, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi cho cô đi sao!”
“Em biết mà, A Sâm, trong lòng anh còn có em…” Mặt Thẩm Y Y sáng lên, ánh mắt mong đợi đầy cảm động, nhu nhược đáng thương.
Tiếc là vứt cho người mù.
Giang Sâm không hề để ý tới cô ấy mà nhìn về phía tôi, mắt không gợn sóng.
“Đúng, chị đó… chị hộ lý đứng ở cửa đó.
Người phụ nữ này làm hại tôi bị thương, giúp tôi báo cảnh sát giùm, cảm ơn.”
Hộ lý… chị?
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo phông trắng và chiếc quần dài mà tôi thay vội để chạy đến thăm anh.
Vốn dĩ đang hài lòng với biểu hiện của anh, cái này thì phải cắn răng giận dữ.
Rất tốt, Giang Sâm, vợ, anh, không, còn..