3.
Giang Sâm vẫn không biết mình sắp mất vợ.
Bây giờ anh chỉ muốn mạng Thẩm Y Y.
“Bịa đặt là đêm nay sẽ chết bất đắc kỳ tử! Cô là thứ gì, đáng để tôi bị thương cứu cô?
Vội vàng bỏ đi như vậy, tôi thấy chính là muốn phủi bỏ trách nhiệm.
Được thôi, cứ việc trốn, cơm tù miễn phí chờ cô, không biết xấu hổ.”
Mấy lời chế nhạo liên tiếp làm mặt Thẩm Y Y đỏ bừng.
Loại đỏ bừng lên vì xấu hổ và giận dữ.
“A Sâm, có phải vết thương anh còn chưa ổn không? Trước kia anh chưa từng nặng lời với em như vậy, em rất lo anh sẽ hối hận…”
Nửa tiếng sau, cô ấy hối hận.
Trợ lý Lưu đưa video giám sát vụ việc đến.
Trên màn hình.
3h chiều, Giang Sâm từ tiệm trang sức đi ra, đi lại bình thường.
3h02’, Thẩm Y Y xuất hiện trước mặt Giang Sâm, không biết nói gì rồi nhào về phía anh.
Giang Sâm lui về sau từng bước, tựa như gặp thú dữ lũ quét.
Anh dứt khoát trốn dưới tấm biển quảng cáo lung lay sắp đổ.
Sau đó…
Là cảnh tượng đẫm máu…
Màn hình đột ngột bị ngắt.
Có lẽ chưa bao giờ thấy mình xui xẻo thảm hại như vậy, sắc mặt Giang Sâm tối sầm lạnh lùng.
Anh lạnh lùng quay sang Thẩm Y Y.
“Tiền thuốc 3800, nằm viện 1500, cộng thêm tiền bù đắp thu nhập bị mất và tiền bồi dưỡng, làm tròn cho cô một con số, 100.000.
Alipay hay wechat? Nhanh lên nào, chậm một phút phí tăng gấp đôi.”
Anh lại lẩm bẩm: “Nhưng mà tôi đi đến tiệm trang sức làm gì nhỉ?”
Dĩ nhiên là để lấy nhẫn cưới của chúng ta đó, anh yêu.
À mà không.
Anh không còn vợ nữa.
Tôi thương hại nhìn bạn trai bị băng đầu lại thành cái bánh chưng.
Sao tôi lại bình tĩnh như vầy?
Đương nhiên là vì không có gì sợ hãi.
Nhìn Giang Sâm tính tình hung hăng, mỏ hỗn khịa trời khịa đất như vậy thì ‘đóa sen trắng” nào dám tới gần?
Thẩm Y Y bị nói đến không thốt nên lời.
Cầm túi xách lên chạy trối chết.
Tốc độ nhanh đến mức có thể tham gia thế vận hội Olympic.
Giang Sâm thấy cô ấy chạy, rất tức giận.
Quay đầu lại quở trách tôi, mặt nghiêm nghị, “Chị làm việc thế nào vậy, không phải bảo chị giữ cô ta lại sao? Lần sau còn phạm phải sai lầm cơ bản thế này, tôi sẽ khiếu nại.”
Ở sau anh, trợ lý Lưu trợn to mắt, miệng há to có thể nhét hai quả trứng gà.
Tôi nở nụ cười với anh.
Giang Sâm lại cau mày, sức như muốn tạo rãnh biển Mariana, “Bây giờ hộ lý khó khăn vậy sao? Ông đây tiêu tiền mời một ‘tổ tông’ đến?”
Trùng hợp.
Người nào đó đêm qua trong phòng ngủ còn không phải gọi tôi là ‘tổ tông’ à.
Trợ lý Lưu nhỏ bé không hold được nữa.
(Hold: giữ, bản Trung để chữ tiếng Anh nên giữ nguyên).
Cậu ấy thận trọng nói: “Giang tổng, anh nhận nhầm người rồi, chị Dư là bạn gái anh.
Tháng sau hai người kết hôn!”
“Không thể nào!” Giang Sâm khựng lại, sau đó lạnh mặt.
Nhanh chóng phủ nhận: “Tôi không thích mẫu người thế này.”
Tôi bị chọc giận mà cười.
Lúc trước anh cũng “nói một đằng làm một nẻo”.
Kết quả ngày hôm sau mặt dày mày dạn thiếu tí thì quỳ xuống xin wechat.
“Được, vậy chia tay.” Dứt lời quay người đi ra cửa.
Mới bước ra được hai bước, phía sau vang lên tiếng động nặng nề.
Bộppp
Quay đầu lại.
Giang Sâm đầu băng bó, quỳ gối trên đất.
Miệng ngoạc to, cực kỳ tủi thân.
“Bà xã, anh sai rồi -- đậu má?!”
Tôi:!!!
Thật sự là núi xanh còn đó, nước vẫn chảy không ngừng.
Tính tình chó này của Giang Sâm, tuyệt!!
Anh thất sắc kinh hoàng.
Không tin nổi.
Hai mắt dại ra… nhìn chằm chằm đầu gối mình.
Giang Sâm luống cuống.
“Tại sao tôi lại quỳ thuần thục tới vậy?”
Tôi thở dài.
Đương nhiên là vì…
Quỳ mãi thành quen..