Nói như thế nào đây, bữa cơm này so với cơm hộp Diệp Hàng làm cho Thời Đường lần trước ngon hơn nhiều, đặc biệt là món canh này, cũng không tệ lắm, vượt trên mong đợi của hắn.
Nhưng vì đã quen ăn đồ Chúc Chu nấu, nên dù Diệp Hàng nấu cũng ngon rồi, hắn vẫn thấy thiếu chút gì đó.
Cụ thể thiếu cái gì thì Thời Đường thiếu hụt kiến thức nấu nướng không nói ra được, chỉ thấy giữa răng môi thiếu đi cảm giác thòm thèm mà thôi.
Chút chênh lệch đó Thời Đường có thể nhìn ra được, nhưng đương nhiên hắn thức thời không nói ra, chỉ gật đầu khen ngợi: “Không tồi, có tiến bộ, món canh này ổn.” Nói xong lại yên tĩnh ăn canh.
Mới đầu Diệp Hàng cho là Thời Đường không tiện chê, nhưng nhìn thấy hắn uống hai bát canh, sườn cũng ăn hơn nửa, hai món chay cũng không phải bỏ không một bên, ăn hết bát rưỡi cơm, một cảm giác thỏa mãn cực độ hoàn toàn lấp đầy lòng y.
Y có cảm giác vô cùng thành công!
Y liên tục hỏi Thời Đường: “Thật sự không khó ăn sao? Em chỉ sợ làm không ngon anh cũng không tiện nói.”
Bàn cơm này của Diệp Hàng tuyệt đối không thể coi là khó ăn, thậm chí còn khá tốt, cho nên Thời Đường cũng không keo kiệt nói lời tán thưởng.
“Ăn không ngon anh sẽ không động đũa nhiều lần, em phải tin tưởng bản thân, cũng phải tin tưởng anh là người không thích nói lời khách sáo.”
Lời nói thẳng thừng của Thời Đường chọc Diệp Hàng bật cười, cả người sướng rơn.
Sau đó y vào bếp lấy một chai rượu vang đỏ ướp lạnh ra.
Hai người uống hết nửa chai.
Tuy vang đỏ hợp với cơm tây hơn nhưng Thời Đường cũng không để ý điều này.
Muốn uống rượu thì sâm-panh còn có thể uống cùng lạc rang cơ, nói chi là cơm tàu.
Nếu là người khác Diệp Hàng có thể sẽ cau mày, nhưng đối phương là Thời Đường, là người y thích, bất cứ giáo điều cứng ngắc nào cũng bốc hơi hết, trước giờ con người vốn bất công.
Sau đó thừa dịp hai người ngà ngà say, Diệp Hàng chủ động hôn môi Thời Đường.
Tiếp đó là một phen mây mưa, Diệp Hàng nằm ở trên giường, ngón tay vuốt ve sống mũi Thời Đường, nhìn hắn như đang ngắm một tác phẩm điêu khắc tinh xảo.
Ngữ khí thâm tình bên mang theo chút khẩn cầu.
“Hay là đêm nay ở lại? Anh nói anh muốn không gian cá nhân cho nên em không được đến nhà anh, thế nhưng không thể ở lại nhà em một đêm sao? Em mong ngày thứ hai tỉnh lại có thể thấy anh nằm bên cạnh em, ánh dương từ cửa sổ sát đất chiếu vào phòng.
Hình ảnh kia em mới chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy…bản thân rất hạnh phúc…”
Thời Đường nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Diệp Hàng chống một tay đỡ đầu, nằm nghiêng nhìn Thời Đường, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hai người đều im lặng.
Lúc này đã hơn 4 giờ chiều.
Diệp Hàng chờ giây lát, không thấy Thời Đường nói chuyện, đang định mở miệng nói gì đó, Thời Đường nói với Diệp Hàng một câu.
“Anh nghĩ, anh đã nói lại một lần rồi, anh không thích ngủ lại.”
Câu nói này không quá lạnh lùng, nhưng không hề nhiệt tình, giọng điệu thuật lại thường thường, không lên không xuống.
“Thật sự khó khăn đến thế sao? Em đột nhiên cảm thấy, chúng ta thực sự là người yêu sao? Nói đúng ra thì hẳn phải là bạn tình nhỉ? Ha.”
“Đây là thói quen cá nhân của anh.
Có những cặp vợ chồng, dù có kết hôn thì cũng có thể tách giường hoặc chia giường ngủ.
Lẽ nào như vậy thì không phải vợ chồng nữa sao?”
“Em không thể qua nhà anh, đầu bếp của anh lại có thể!” Diệp Hàng bật dậy ngồi trên giường.
Trước khi nói chuyện này với Thời Đường, y vốn tự nói với mình, dù Thời Đường không đáp ứng, mình cũng không nên tức giận hay buồn bực.
Nhưng đến khi thực sự nghe Thời Đường nói như chuyện hiển nhiên, y lại cảm thấy rất oan ức, không có cách làm lý giải được.
Sự ấm ức trong giọng Diệp Hàng, Thời Đường nghe ra được.
Hắn cũng ngồi dậy, trực tiếp ôm lấy Diệp Hàng, sau đó nói: “Chúng ta mới ở cùng nhau chưa được bao lâu, em còn phải cho anh thời gian thích ứng.
Ban đêm anh quen ngủ một mình rồi.” Từ khi Thời Đường hiểu chuyện đến giờ, buổi tối đi ngủ vẫn luôn chỉ có một người, hắn chưa từng ngủ cùng bất kỳ ai trên một cái giường.
Người yêu trước kia của hắn cũng vì không chịu được việc hắn không đưa về nhà, cũng không chịu qua đêm ở nhà người ta mà buông lời chia tay.
Bên ngoài Thời Đường bình tĩnh, cơ trí, nội liễm, thậm chí có thể coi là lạnh lùng, nhưng bình thường đi công tác đều sẽ mang một bộ chăn gối ga giường của mình.
Không có thì rất khó ngủ, hắn cần mùi hương quen thuộc và không gian cho một mình hắn, không thì có thể mất ngủ đến tận hừng đông.
Cho nên khi Diệp Hàng thổ lộ với hắn, hắn đã kể rõ các thói quen sinh hoạt cùng các vấn đề liên quan cho y biết.
Vốn tưởng Diệp Hàng sẽ lui bước nhưng y không những không lui mà thậm chí còn vui vẻ tiếp thu.
Sau đó hắn có xác nhận mấy bận, thấy tính cách Diệp Hàng không tệ, quyết định thử một lần.
Không ngờ mới quen nhau được hơn hai tháng mà lại cãi vã vì sự việc đã sớm biết.
Thời Đường thấy mình không sai, nhưng cũng không muốn làm Diệp Hàng thấy tệ hơn.
Kiên nhẫn giải thích, vỗ về y.
Nếu như Diệp Hàng vẫn khăng khăng yêu cầu, vậy hắn chỉ có thể…
Diệp Hàng thấy Thời Đường không lạnh nhạt với mình mà còn giải thích với y, thu lại tâm tình đúng lúc, nụ cười quay lại trên môi, nói với Thời Đường: “Xin lỗi, do em không kìm được lòng, em quá để ý đến thái độ và suy nghĩ của anh về em, em…”
Thời Đường nhìn Diệp Hàng, nuốt lời vừa tới miệng xuống, hôn lên gò má y: “Anh hiểu.”
Diệp Hàng ôm lấy Thời Đường nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?” Tuy buổi tối không thể ở cùng nhau nhưng giờ có thể ở bên nhau lâu thêm chút nữa.
Thời Đường gật đầu nói được.
Hai người thay quần áo, Thời Đường đưa Diệp Hàng đến quầy chuyên doanh của trung tâm thương mại, mua cho Diệp Hàng một cái đồng hồ, giá trị không nhỏ.
Quen nhau chưa tới ba tháng, một mình Thời Đường đã tặng Diệp Hàng khoảng 1 triệu tiền quà, Diệp Hàng ghi chép lại hết những món đồ mình đã nhận.
Tuy y không thiếu tiền nhưng có thể có một người yêu hào phóng, Diệp Hàng vẫn rất vui vẻ.
Đẹp trai lại còn chịu chi, tuy có mấy thói quen khác thường nhưng Diệp Hàng thấy trước mắt mình vẫn có thể nhịn, cũng nỗ lực thay đổi tình hình.
Thời Đường dùng quà tặng trấn an được người yêu, tinh thần có chút uể oải, thấy cùng người yêu đi dạo phố còn mệt hơn ở công ty tăng ca.
Vốn muốn dùng đồ ăn an ủi bản thân, kết quả là về đến nhà lại chẳng thấy người đâu.
Rõ ràng, tâm tình của hắn rất không vui.
Khi Thời Đường nói với Chúc Chu rằng sẽ trừ nửa ngày lương, tâm tình của hắn vẫn chưa tốt lên.
Thế nhưng khi hắn ngồi xuống uống một ngụm canh, ăn một miếng cơm, cả một thân uể oải như được hoá giải, tâm trạng không tốt cũng tan thành khói.
Giống như có phép thuật vậy, dạ dày trống rỗng đuợc thức ăn nóng hổi lấp kín, cả người thả lỏng, thư sướng.
Khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Thời Đường trở nên ôn hoà bình tĩnh, không còn chút xíu tức giận hay khó chịu nào.
Kỳ thật hắn có thể xoá bỏ hình phạt trừ nửa ngày lương, nhưng hắn thấy để tránh việc như này phát sinh lần nữa, vẫn cần nhắc cho đối phương nhớ kỹ, vì vậy không nói gì.
Lúc Thời Đường ăn cơm trong phòng ăn, Chúc Chu dắt Quan Quan đang ngồi xem hoạt hình ở phòng khách vào bếp, không muốn khiến Thời Đường chướng mắt với một đứa nhóc trong phòng khách.
Chúc Chu đưa Quan Quan vào bếp, cho bé ngồi trên ghế.
Đây là cái ghế anh thường ngồi để nhặt rau, bào khoai tây.
Quan Quan vào bếp xong cũng không nhìn quanh, ngồi trên ghế ngửa mặt nói với Chúc Chu.
“Thơm quá nha!”
Chúc Chu hỏi: “Con đói bụng à?”
Quan Quan lắc đầu một cái, sờ bụng bụng của mình: “Không đói bụng ạ.”
Chúc Chu khom lưng đưa tay nhéo nhẹ cái mũi của con: “Con bảo thơm quá, ba mới nghĩ con đói.
Nếu con đói thì lát dọn dẹp xong về nhà, baba làm bữa khuya cho con ăn.”
Quan Quan lắc đầu một cái nói: “Không đói bụng, mà đồ ăn baba làm lúc nào cũng thơm!” Ý là tuy con không đói, nhưng không cản trở việc con thấy đồ ăn baba làm ngon, he he.
Chúc Chu vừa dùng khăn chà lau bàn bếp vừa nói: “Con thật đúng là nhóc yêu tinh chuyên nịnh nọt baba!”
Quan Quan đặt điện thoại cùng tai nghe xuống, vọt tới bên người Chúc Chu, ôm chân anh lắc lắc: “Quan Quan yêu baba!” Thổ lộ như một bé fan cuồng.
Tuy hai ba con đều nhỏ giọng thì thầm trong bếp, nhưng Thời Đường ngồi trên bàn ăn cách đó không xa vẫn có thể nghe loáng thoáng nhà bếp truyền đến tiếng cười cùng tiếng thì thầm.
Đó là khoảnh khắc ấm áp mà hắn chưa từng được có, cha và con, thân mật khăng khít như bạn thân, lại yêu chiều con vô cùng.
Thời Đường bởi vì đồ ăn mà vẻ mặt hoá mềm mại chun chút lại lần nữa mặc lên bộ giáp sắt lạnh lẽo cứng rắn, khoé mắt đuôi mày đều là băng sương.
Đêm nay đối với Chúc Chu chắc chắn là một đêm kinh tâm động phách khiến người ta thấp thỏm lo âu, cũng may là kết thúc một cách hữu kinh vô hiểm.
Dọn những chỗ cần dọn xong, Chúc Chu ôm Quan Quan đã hơi mệt hướng về phía trạm tàu điện ngầm mà đi.
Tuy áp lực trong lòng Chúc Chu hơi lớn, sau khi biết chỉ bị trừ nửa ngày lương thì bình tĩnh lại.
Nhưng với Quan Quan mà nói, thật ra hôm nay chơi rất vui, rất đã.
Lần đầu tiên bé được đến nơi baba làm việc, cảm thấy rất mới mẻ.
Bởi vì có baba ở gần nên bé một chút cũng không thấy sợ nơi này, ngược lại còn thích ứng rất nhanh.
Hơn nữa bé cũng không sợ chú kia.
Bé cũng không biết tại sao.
Nhưng không sợ đối phương, cũng không phải chạy đi trốn vào lồng ngực baba.
Ngày hôm nay với Quan Quan là một ngày vui vẻ thú vị.
Đến trạm tàu điện ngầm, Quan Quan ngáp một cái ngẩng đầu nhìn Chúc Chu, nhìn một chút, hôn một cái lên hai má Chúc Chu.
Chúc Chu cười cười nhìn Quan Quan, sờ trán bé, nói: “Không buồn ngủ sao? Muốn ngủ thì dựa lên vai baba ngủ một chút.”
Quan Quan ôm chặt lấy cổ Chúc Chu, giọng điệu mềm mềm dẻo dẻo nói: “Baba, con rất thích ba!”
Chúc Chu đáp: “Baba cũng rất thích bảo bối của ba.
Hôm nay bảo bối có vui không?”
Quan Quan mặt dán mặt với Chúc Chu, trả lời: “Vâng ạ, vui vẻ, chơi vui!”
Hai ba con ngồi trên tàu trò chuyện, về đến nhà đã hơn chín giờ.
Từ thang máy đi ra, cửa nhà Chu Nhất Thành mở ra, Chu Nhất Thành nhìn thấy Chúc Chu, nói: “Cuối cùng hai người cũng về rồi.
Lúc tôi tan tầm có đi qua để trả hộp, phát hiện cậu không ở nhà, sau đó gửi tin không được hồi âm, gọi điện không ai bắt máy, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.” Giọng lo lắng, lộ sự quan tâm.
Trong lòng thấy ấm áp, Chúc Chu lập tức giải thích: “Điện thoại di động hết pin.
Không có chuyện gì, chỉ là đi làm cơm muộn, lúc về cũng bị trễ.”
Thì ra là như vậy, biết được nguyên nhân, Chu Nhất Thành đứng bên cửa nói: “Được rồi, hai người vào nhà trước đi, tôi đi lấy hộp rỗng.”
Chúc Chu gật đầu đáp ứng, mở cửa vào nhà.
Không lâu sau, Chu Nhất Thành đứng ngoài cửa, đặt hộp lên tủ cạnh đó, nói: “Tôi không vào đâu, hai cha con nhanh đi tắm rồi đi ngủ đi, không còn sớm nữa.
Đúng rồi, mai tôi rảnh. Tôi biết buổi trưa và tối cậu phải đi làm cơm, không bằng sáng mai tôi mời hai người ra gần đây ăn một bữa, vì nguồn thức ăn bền vững trong tương lai, không được từ chối tôi đâu nhé!” Ngữ khí chân thành.
Chúc Chu suy nghĩ một chút, ngày mai Diệp Hàng cũng chưa nói muốn anh qua, Quan Quan cũng có thể đến vườn trẻ sau khi họn họ cơm nước xong
“Được đấy, vậy mai tám, chín giờ gặp?”
“Được, tám rưỡi tôi đợi hai người ngoài hành lang.”
“Cảm ơn Thành ca, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Dứt lời, Chu Nhất Thành tri kỷ đóng cửa lại..