Quan Quan cầm trong tay một cái núm vú cao su, tay kia thì cầm nắp của nó.
Trước khi bé lên mầm non rất thích ngậm núm vú cao su.
Lên mầm non rồi, ở lớp mầm còn thỉnh thoảng mới ngậm hai cái, sang đến học kỳ sau, bé và các bạn không thể dùng núm vú cao su nữa.
Cô giáo nói mấy bé lớn rồi, dần dần cũng không cần đến núm vú cao su nữa, baba cũng hỏi bé, có thể không dùng nữa không.
Ban đầu Quan Quan cũng không muốn, mỗi ngày vẫn mang theo núm vú cao su như trước, ngậm trong miệng.
Như vậy rẩt có cảm giác an toàn.
Baba cũng không miễn cưỡng nhất quyết không cho bé dùng núm vú cao su nữa.
Khi bé mới đi vườn trẻ, khóc rất kinh, nhưng nếu có núm vú cao su này, thời gian bé khóc có thẻ rút ngắn lại, vì khi ngậm nó thì dù miệng chảy dãi ròng ròng hay nước mắt rơi lã chã thì cũng không có âm thanh nữa.
Tiết kiệm rất nhiều công sức.
Ban đầu cô giáo và Chúc Chu cũng không ngăn cản, dù sao có thể có vật nào đó giúp bạn nhỏ thấy vui và tạm thời quên đi việc xa bố mẹ cũng rất tốt.
Sau đó dần ổn định, cô giáo hợp tác với phụ huynh, dần dần hướng dẫn Quan Quan cai việc ngậm núm vú cao su.
Trong lớp mầm của Quan Quan lúc ấy, bé là bạn nhỏ cuối cùng bỏ ngậm núm vú giả.
Mất mấy ngày để bé đau lòng thích ứng.
Vốn núm vú cao su đã bị Chúc Chu tịch thu hết rồi, nhưng một ngày Quan Quan đi lấy đồ, thấy được nó trong ngăn kéo bèn lén lút lấy đi, giấu trong tủ quần áo của mình, giờ thỉnh thoảng sẽ lôi ra cắn hai cái.
Thời gian sau khi tắm rửa mỗi ngày, thừa dịp Chúc Chu không có ở đây, Quan Quan đều cắn hai cái, giống như làm vậy sẽ ngủ ngon hơn.
Qua một lúc, có lẽ nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng động, Quan Quan lấy khăn lau sạch nước miếng trên núm vú cao su, đậy nắp lại, sau đó cẩn thận để xuống phía dưới mấy bộ quần áo.
Mấy bộ đồ này là quần áo mùa đông, chưa mặc đến, cho nên sẽ không có ai đụng đến cả.
Sau khi giấu kỹ núm vú cao su, Quan Quan bò lên giường, tự chui vào trong chăn, đắp kín, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, ngoan ngoãn đợi Chúc Chu vào kể chuyện cổ tích cho bé.
Vẻ mặt ngây thơ vô tội, yên tĩnh chờ đợi.
Ngậm núm vú cao su rất vui.
Lúc Chúc Chu đi vào, thấy trên mặt Quan Quan thể hiện rõ “Tâm trạng con bây giờ rất tốt”, Chúc Chu không nghĩ sang chuyện khác, tưởng niềm sung sướng khi mình đón con từ sớm vẫn duy trì đến tận bây giờ.
Được đón sớm đương nhiên phải vui rồi, niềm vui này cũng có thể được kéo dài, chỉ là sau khi lén ngậm núm vú sẽ vui vẻ hơn thôi.
Mặc dù bây giờ Quan Quan đi vườn trẻ không còn cần cắn núm vú cao su để tìm cảm giác an toàn nữa, nhưng thỉnh thoảng cảm giác được cắn ấy vẫn khiến bé thích, rất hoài niệm!
Hiện tại bé không muốn bị Chúc Chu phát hiện, hơn nữa là sợ mất mặt, sợ bị baba cười, nên mới cắn lén lút.
Truyện của Chúc Chu mới kể được một nửa, Quan Quan đã ngủ rồi, hô hấp đều đều, khuôn mặt nhỏ bé vẫn đỏ bừng bừng, Chúc Chu kéo chăn cho con, hôn lên trán bé một cái, đứng dậy tắt đèn rời đi.
Nghĩ đến thứ hai còn phải đến nhà Diệp Hàng dạy y món hầm, Chúc Chu chậm rãi xoay người, cũng về phòng nghỉ ngơi sớm.
Thứ hai tuần sau, sau khi Diệp Hàng rời giường, thấy trên điện thoại có sáu, bảy tin nhắn từ Ngô Hoài Vũ, y hồi âm một tin.
Bữa cơm ăn cùng Ngô Hoài Vũ khiến tâm trạng Diệp Hàng vui vẻ đến giờ, cho nên y không giả bộ không nhìn thấy.
Diệp Hàng hồi âm một tin, Ngô Hoài Vũ gửi tin càng thêm hăng say.
Liên tục gửi qua mấy tin, kể mình chạy bộ sáng sớm, bộ dáng trong phòng tập thể hình, cùng với bữa sáng ăn gì.
Diệp Hàng chưa hề trả lời mấy tin đó.
Trong đầu y còn đang nghĩ một chuyện, làm sao để mời Thời Đường đến tham gia triển lãm của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, trực tiếp gọi điện thoại, hỏi Thời Đường có bận không.
Giờ này thực ra không bận gì cả, nên Thời Đường ăn ngay nói thật.
Nghe đối phương bảo không bận, Diệp Hàng nói ra chuyện triển lãm nghệ thuật tháng sau, y kể rất hào hứng, như sẽ xếp cho Thời Đường vị trí tốt nhất, còn có lễ cắt băng khánh thành, lúc đó có thể sẽ có phóng viên đến phỏng vấn, rất nhiều người hâm mộ trên weibo sẽ đến tận nơi ủng hộ y.
Ý chính là muốn công bố cho dân mạng biết chuyện yêu đương của y, người yêu là ai, diện mạo ra sao.
Thời Đường vốn không thích chốn nhốn nháo, càng không thích lộ mặt, từ chối thẳng.
“Anh không quá thích hoạt động như vậy, hẳn em biết tính anh rồi.” Đối với việc gần đây Diệp Hàng liên tiếp đụng chạm ranh giới cuối cùng của hắn, Thời Đường khá là bất mãn, mày nhíu chặt, cứ như vậy, giọng nói có phần lạnh lùng nghiêm nghị.
Ngữ khí lạnh băng không khác nào một chậu nước đá từ trên đầu giội xuống, khiến Diệp Hàng phát ngán, thấy đối phương thật đáng thất vọng.
Lại một lần nữa, y thấy Thời Đường không đủ yêu mình.
Lúc trước y thấy là việc không đáng kể, có thể châm trước được, nhưng giờ thì không có cách nào nhịn được nữa.
Quả nhiên con người tham lam, chiếm được một chút ngon ngọt liền muốn chiếm được nhiều hơn, lại muốn nhiều hơn nữa.
Lúc này Diệp Hàng đã quên đi quyết tâm ban đầu là đi đến bước đính hôn của mình.
Nghe thấy Thời Đường từ chối không chút do dự, Diệp Hàng cũng lạnh như băng nói: “Em biết rồi, a… Rõ ràng em là người yêu của anh, nhưng ngay cả việc có mặt tại lễ khai trương triển lãm nghệ thuật của em anh cũng không thể làm được, em chỉ muốn cho anh thấy tác phẩm của em thôi.”
Nói xong, không cho Thời Đường có cơ hội nói chuyện, Diệp Hàng dập máy luôn.
Lần này y thực sự tức giận, cảm thấy thật xấu hổ.
Rõ ràng đang yêu đương với đối phương, nhưng người ta không thèm cho mình chút mặt mũi nào, thậm chí còn không thèm nói uyển chuyển một chút, ít nhất cũng nên biểu đạt mình khó xử một chút.
Lời từ chối thẳng thừng khiến Diệp Hàng tức điên lên.
Y chưa bao giờ nổi nóng với Thời Đường như hôm nay, trước đây dù tức giận thì vẫn mềm nhẹ, lạnh lùng đánh trả Thời Đường như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Cúp điện thoại, Diệp Hàng liền không nhịn được mà hất hết đồ đạc trước mặt xuống đất.
Căn phòng trở nên bừa bộn.
9 giờ hơn, Chúc Chu tới.
Nghe thấy tiếng, Diệp Hàng từ trong phòng ngủ đi ra, lúc này Chúc Chu vừa mới thay xong giày.
Đối mặt với đầu bếp của Thời Đường, dù Diệp Hàng vừa mới ầm ĩ một trận với Thời Đường, cũng bắt đầu chiến tranh lạnh, nhưng y không trút bực bội lên đầu Chúc Chu, điều chỉnh tâm tình, chào hỏi Chúc Chu.
Hai người chào hỏi theo phép lịch sự, cùng đi vào bếp.
Chúc Chu nhìn lướt qua nguyên liệu làm món hầm bày trên thớt, hỏi: “Cậu muốn làm món ngọt hay món mặn?”
Diệp Hàng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc nói: “Nếu như nguyên liệu giống nhau mà có thể làm cả hai loại thì hôm nay làm cả hai đi, tôi muốn thử xem sao.”
Thật ra hôm nay định làm trứng hấp, trứng hấp cũng chia mặn và ngọt.
Loại Chúc Chu hay làm cho Quan Quan là món mặn, thêm tôm nõn và sò điệp, khá ngon, nhưng cá nhân Chúc Chu lại thích trứng hấp thiên ngọt.
Nguyên liệu không phức tạp, cách làm cũng đơn giản, thế nhưng phải biết canh lửa sao cho chuẩn, bởi vì trứng hấp ăn vào phải thấy non mịn.
Bạn hầm lâu, hoặc lửa không đủ, mùi vị sẽ kém đi nhiều.
Một phần trứng hấp nho nhỏ cũng có những lưu ý cần nắm chắc.
Thời gian hấp không quá lâu, một tiếng dạy học, đủ để Chúc Chu giảng cho Diệp Hàng những điểm chính nhất.
Chỉ là Diệp Hàng có chút lơ đễnh, bước đánh trứng đơn giản cũng liên tiếp phạm sai lầm, như đánh nửa số lòng đỏ trứng dính lên tạp dề.
Dần dần, Chúc Chu cũng nhìn ra, hình như Diệp Hàng đang có tâm sự, anh không thúc giục y, để y bình tâm, giọng nói thêm ấm áp.
Thời Đường ở bên kia, lạnh lùng trong phút chốc, nghĩ đến lời bạn nói với hắn.
“Cậu lạnh nhạt như thế thì tôi cũng chịu, yêu đương không thể như thế được.
Nếu thấy người ta không tệ thì phải đối đãi cho cẩn thận, không thích thì chia tay, hà cớ gì phải nhăn nhó giằng co như vậy.
Yêu đương cốt để khiến nhau vui vẻ, một người vui, một người không, xem có chán không.”
Nghĩ tới đây, hai người cúp điện thoại đã được nửa giờ, hời Đường từ trên ghế đứng lên, cầm lấy áo khoác mặc lên người, vừa đi vừa cài khuy áo.
Đồng thời hắn bàn giao nhiệm vụ tiếp theo và cách xử lý cho trợ lý.
Thời Đường quyết định đi tìm Diệp Hàng, đương nhiên hắn biết vấn đề của mình rất lớn.
Hắn vẫn luôn rõ ràng, yêu cầu của Diệp Hàng đối với nửa kia rất ít so với những cặp đôi khác, ngay cả nửa kia cũng cảm nhận được sự hạnh phúc khi được công nhận.
Nghĩ tới đây, Thời Đường xuống nhà để xe dưới tầng hầm, lái xe rời đi.
Trên đường đến nhà Diệp Hàng, hắn ghé tiệm hoa mua một bó hồng sâm panh.*
Diệp Hàng là người coi trọng mặt hình thức, đi dỗ mà hai tay trống trơn không bằng mang một thứ gì đó, y nhất định sẽ thích hoa.
Thời Đường thuộc phái hành động, nói là làm.
Mười mấy phút sau, Thời Đường cầm theo hoa đến nhà Diệp Hàng.
Hắn có vân tay mở khóa nhà Diệp Hàng, một đường thông suốt, mở cửa, không thấy người, nhưng nghe thấy trong nhà bếp có tiếng người nói chuyện.
Trong lòng nghi hoặc Thời Đường mang theo hoa, quên không đổi giày, đi thẳng vào bếp, thấy trong nhà bếp lộn xộn, Diệp Hàng mặc tạp dề đang cùng Chúc Chu canh lửa.
Diệp Hàng thấy có người, ngước mắt nhìn qua, thấy được Thời Đường ánh mắt lạnh băng, mặc đồ Tây thẳng thớm, tay cầm hoa, vừa nhìn đã biết vừa đi ra khỏi văn phòng.
Diệp Hàng thấy hoa, theo bản năng thấy vui vẻ, đặt đồ vật trong tay xuống, đi đến trước mặt Thời Đường.
Chúc Chu thấy là Thời Đường, sắc mặt trắng nhợt, tay chân có chút luống cuống.
Cảm giác bị Diệp Hàng bắt được khi anh xuất hiện ở chỗ làm việc của Thời Đường lại xuất hiện rồi.
—— giống như đang vụng trộm thì bị chính chủ phát hiện.
Thời Đường đưa tay ngăn Diệp Hàng đang tới gần, ánh mắt nhìn chằm chằm Chúc Chu đang không dám nhìn hắn ở phía sau.
“Sao anh ta lại ở đây?”
Cái đầu của Thời Đường suy nghĩ phức tạp hơn người khác rất nhiều, nếu không hắn đã không đứng được ở vị trí này, cho nên hắn lập tức nghĩ đến một khả năng.
Diệp Hàng tìm hiểu việc tư của hắn thông qua Chúc Chu.
Một lần nữa bị mạo phạm, Thời Đường theo bản năng cảm thấy bó hoa này thật thừa thãi.
Hỏi xong câu nói này, nhét thẳng hoa vào ngực Diệp Hàng, xoay người sải bước rời đi, hoàn toàn không cho Diệp Hàng cơ hội giải thích.
Nhìn thấy Thời Đường tâm tình không vui quay người rời đi, vẻ vui mừng trên mặt Diệp Hàng lập tức tiêu tan, sững sờ, qua 3 giây y mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức đuổi theo.
“Thời Đường, anh nghe em nói đã, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!”
“Thời Đường, anh đợi em một chút!”
Khi Diệp Hàng đuổi ra đến cửa, Thời Đường vừa vặn tiến vào thang máy, đến khi vọt đến chỗ thang máy, thang máy đã khép cửa và đi xuống rồi, y điên cuồng bứt nút áo.
Vừa bứt vừa gọi tên Thời Đường.
“Anh nghe em giải thích, em không có ý mạo phạm anh, em mời anh ta đến chỉ để dạy em nấu ăn thôi!”
Mấy lời đó Thời Đường cũng không nghe thấy, sau khi xuống lầu, đi thẳng tới gara, lái xe rời đi.
Trong nhà Diệp Hàng, chỉ còn lại Chúc Chu đang mờ mịt, không biết tiếp theo nên làm gì.
Trong đầu anh chỉ có: “Cơm hộp buổi trưa… vẫn làm sao?”.