Chúc Chu không đáp lời, liếc mắt nhìn Thời Đường, gật đầu rồi đi ra ngoài như mọi khi.
Anh vào phòng nghỉ ngồi đợi Thời Đường ăn cơm xong, sau đó Tiểu Lâm sẽ mang hộp cơm ra đưa anh.
Chúc Chu ngồi trong phòng nghỉ, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, cầm điện thoại lên mới nhớ ra mình còn chưa nói chuyện bồi thường lọ hoa với Diệp Hàng.
Cũng không biết Diệp Hàng nói chuyện với người kia thế nào rồi, giờ Chúc Chu không biết phải làm thế nào.
Anh muốn xử lý sạch sẽ việc giữa mình và Diệp Hàng, nhưng chắc chắn bây giờ Diệp Hàng đang bận việc khác, anh cứ lỗ mãng gửi tin nhắn mấy chuyện linh tinh chỉ làm cảm xúc của y rối rắm hơn thôi.
Chúc Chu suy nghĩ một chút, cuối cùng không chủ động liên lạc với Diệp Hàng, chờ Diệp Hàng giải quyết xong chuyện của y sẽ chủ động bàn bạc những chuyện này với anh thôi.
Việc của anh đều là chuyện nhỏ thôi.
Người đã có tâm sự thì không thể ngừng tưởng tượng được, bởi vì chuyện quá bí ẩn nên Chúc Chu không khỏi nghĩ đông nghĩ tây.
Diệp Hàng nên chia tay với Thời Đường không?
Dù sao cũng đã có người mới rồi, không nên kéo theo Thời tiên sinh… Chúc Chu lắc đầu một cái, tự nói với mình: đây không phải chuyện mày nên quan tâm, tự làm tốt phận sự của mình, không nên suy nghĩ đến chuyện của bọn họ nữa.
Lúc này anh mới dần bình tâm, trở lại vẻ trấn định ngày thường, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thật ra Chúc Chu không phải một người giỏi ngụy trang, nếu phải giấu một bí mật nào đó thì rất khó khăn, huống hồ đây còn là chuyện đời tư thầm kín, cũng may tính cách của anh vốn kín tiếng, không phải kẻ lắm mồm.
Anh sẽ cố nhẫn nhịn không tiết lộ cho Thời Đường chút nào.
Buổi tối, khi làm cơm cho Thời Đường, coi như Thời Đường chưa về nhà nhưng anh cũng không có tâm trạng bật nhạc, càng không vừa hát vừa nấu cơm.
Anh đã nghĩ rất nhiều rất lâu.
Nếu như Diệp Hàng không nói cho Thời Đường biết, tiếp tục hòa hợp như ban đầu với Thời Đường, thì liệu anh còn có thể tiếp tục nấu anh cho Thời Đường không?
Anh biết bí mật của Diệp Hàng, Diệp Hàng sẽ làm gì với anh đây?
Không biết cái lọ hoa bị vỡ kia bao nhiêu tiền nhỉ?
Nếu không ai nói chuyện này cho Thời tiên sinh thì cuối cùng Thời tiên sinh cũng phát hiện ra, còn biết anh biết trước hắn, vậy Thời tiên sinh sẽ cho anh tiếp tục làm công việc này sao?
Ngơ ngơ ngác ngác, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, Chúc Chu vất vả chịu đựng hết một ngày, làm xong bữa tối cũng không cần dọn bát đũa nên xong việc anh cũng mau chóng xách túi rời đi.
Tâm trạng thấp thỏm cả ngày của Chúc Chu khi vừa tới vườn trẻ mới hoàn toàn lắng xuống.
Trước mặt Quan Quan, anh lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, ôm Quan Quan lên như lần trước, vừa đi vừa hỏi những vấn đề như ngày hôm nay của bé ở vườn trẻ thế nào, hôm nay có vui không, ăn cơm ngon không…
Quan Quan vô cùng phấn khởi, bởi vì ngày hôm nay baba cũng đến đón bé về sớm, bé và Đản Đản được đón cùng lúc, ra đến cửa nhà trẻ hai bạn còn phất tay với nhau.
Một tay Quan Quan vòng qua cổ Chúc Chu, tay kia thì xoa xoa khuôn mặt có chút tái nhợt của baba, hỏi: “Baba, có phải ba nhớ con quá không ạ?” Trẻ con nghĩ không ra nhưng bé có thể cảm nhận được tâm trạng của baba hơi khác, nhưng nếu bảo bé nói ra cụ thể khác ở chỗ nào thì bé chịu, bé chỉ nói vậy theo bản năng thôi.
Chúc Chu hôn một cái thật kêu lên khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan: “Đúng rồi đó, baba siêu nhớ con, chẳng nhẽ Quan Quan không nhớ baba sao?”
Quan Quan cũng hôn Chúc Chu một cái thật mạnh, nói: “Quan Quan siêu siêu nhớ baba!” Nhất định phải nhiều hơn Chúc Chu một cái “siêu”, không phải để biểu đạt bé nhớ baba nhiều hơn ba gấp bao nhiêu lần, mà để nói bé nhớ baba nhiều hơn baba nghĩ.
Chúc Chu cọ cọ hai má vào mặt con trai bảo bối, nói: “Hôm nay có đi siêu thị nữa không? Con có muốn ăn dưa lưới không? Không có hạt, còn ngọt hơn cả dưa hấu.”
Quan Quan cúi đầu xuống, ý bảo Chúc Chu buông bé ra, bé muốn tự đi.
Chúc Chu không miễn cưỡng bé, thả bé xuống đất, nắm tay con, chờ câu trả lời của bé.
Sau khi Quan Quan đứng vững, bé ngước lên nói: “Quan Quan muốn ăn ạ!” Nói xong còn nói với Chúc Chu một câu: “Baba, đưa cặp sách cho còn cầm được không ạ?”
Chúc Chu đáp: “Ba cầm giúp con, sức baba khỏe.”
Quan Quan nói: “Nhưng cặp sách của con cũng không nặng mà, con cầm được, con muốn cầm, baba đưa cho con đi!” Quan Quan cảm thấy baba đã cầm một cái túi vải rồi còn phải xách cặp cho bé nữa, nhìn có vẻ rất mệt, bé muốn tự cầm cặp của mình.
Hôm nay cô giáo dạy các bé phải tự làm những việc của mình, việc nào trẻ con không thể làm mới nhờ ba mẹ.
Quan Quan nghiêm túc yêu cầu tự cầm, mà Chúc Chu chưa bao giờ từ chối được yêu cầu của Quan Quan, đặc biệt là trong những chuyện nhỏ như thế này, anh áng chừng trong cặp không có gì nặng, chỉ có hai cuốn sách và một bộ đồ thể dục thôi, nên anh đưa cho Quan Quan cầm.
Quan Quan đeo cặp sách nhỏ trên lưng, nắm tay Chúc Chu.
Hai ba con tay trong tay đi vào siêu thị gần đấy.
Chúc Chu mua nửa quả dưa lưới trong siêu thị, và vì là nửa quả thôi nên Chúc Chu cũng không đem về nhà tự bổ mà nhờ nhân viên siêu thị cắt nhỏ đóng gói luôn.
Ngoài dưa lưới, Chúc Chu còn mua cho Quan Quan một que kẹo mềm nữa.
Sau khi tính tiền rời đi, Chúc Chu vừa về tới cổng tiểu khu đã thấy Diệp Hàng bước xuống từ một chiếc xe đỗ ven đường.
Thoạt nhìn sắc mặt y rất kém, không tinh xảo như mọi khi.
Tóc tai Diệp Hàng lộn xộn, mặc một cái áo T-shirt, chân đi dép lê, hai mắt nổi tơ máu, đôi môi nứt nẻ vì thiếu nước.
Chúc Chu nhìn dép lê của Diệp Hàng, trong lòng nghĩ: may mà năm 3028 đã có chế độ lái tự động rồi chứ không phải 1000 năm trước, vì ở 1000 năm trước sẽ không thể lái xe nếu đi dép lê đâu.
Chúc Chu dừng bước, nhìn Diệp Hàng đi tới, chủ động chào.
“Diệp tiên sinh tới tìm tôi sao?” Nếu Diệp Hàng không đến tìm anh thì hẳn chẳng còn người quen nào sống trên con phố này, cho nên Chúc Chu mới đoán như vậy.
Còn nguyên nhân Diệp Hàng tới tìm anh làm gì, trong lòng Chúc Chu đã rõ.
Chỉ là có trẻ con ở đây nên chuyện kia không tiện nói.
Nhưng Chúc Chu hiểu rõ, nếu hôm nay không nói chuyện rõ ràng với Diệp Hàng thì Diệp Hàng sẽ không dễ dàng rời đi.
Kỳ thực Chúc Chu cũng muốn nói chuyện với Diệp Hàng, chủ yếu là muốn nói chuyện công việc.
Cuối cùng Chúc Chu không đưa Quan Quan về nhà mà đến trung tâm thương mại gần đó, bên trong có khu vui chơi, Chúc Chu để Quan Quan vào đó chơi, khu trò chơi có nhân viên chăm sóc các bạn nhỏ, anh và Diệp Hàng thì ngồi quán cafe cạnh đó.
Họ ngồi cạnh cửa sổ, Quan Quan trong khu vui chơi có thể nhìn thấy anh, anh cũng có thế nhìn thấy Quan Quan, chủ yếu là để Quan Quan thấy an tâm.
Giờ đang là giờ cao điểm tan tầm và đi ăn tối, người đến khu vui chơi không nhiều, bởi vậy nên quán cafe cạnh khu vui chơi cùng không đông khách, đúng là cơ hội tốt để họ nói chuyện.
Hai người ngồi xuống, Diệp Hàng uống hai ngụm nước chanh, bắt đầu nói đến chuyện trưa nay với Chúc Chu.
“Chuyện không giống như anh nghĩ đâu.” Diệp Hàng phủ nhận chuyện xảy ra với Ngô Hoài Vũ.
Chúc Chu ngẩn ra, cụp mắt nhìn ly trà đen trong tay, không nói gì, đang nghĩ đến việc bồi thường lọ hoa.
“Tôi rất xin lỗi vì đã làm vỡ lọ hoa của Diệp tiên sinh, không biết nó bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường đủ.” Chúc Chu không muốn vướng vào chuyện của bọn họ nên không đề cập đến một chữ.
Diệp Hàng lập tức nói: “Lọ hoa không đáng giá bao nhiêu, năm đó tôi đi học, tự mình làm một cái bình hoa thôi, nên anh không cần có gánh nặng trong lòng.
Nát thì thôi, của đi thay người ahaha.” Y cố làm cho bầu không khí trở nên tự nhiên hơn.
Chúc Chu ừ một tiếng, lựa lời nói ra dự định của mình cho Diệp Hàng nghe: “Bởi vì tôi còn công việc chỗ Thời tiên sinh nên sau này không thể qua dạy ngài nấu ăn tiếp được, hôm qua tôi tính lại số tiền còn thừa, đại khái còn khoảng hơn 3000, tôi chuyển cho ngài, nếu có thiếu thì ngài cứ nói, tôi sẽ chuyển thêm.”
Hôm nay Diệp Hàng không còn vẻ cao cao tại thượng hay tự tin như mọi khi, so ra thì hiện tại Chúc Chu còn thong dong bình tĩnh hơn.
Điều này làm Diệp Hàng thấy trước đây y đã nhìn nhầm, thế mà lại nghĩ Chúc Chu không có khí chất?
Y nhìn Chúc Chu quần áo giản dị, vì nguyên nhân nghề nghiệp mà thích mặc đồ màu trắng, cảm thấy anh rất nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ.
Nghiêm túc đánh giá khuôn mặt anh, tuy vẻ mặt hơi nhạt nhưng đôi mắt lại rất đẹp đẽ hài hòa, đôi môi mịn màng, dáng môi không xấu không dày, làn da trắng nõn, lông mày không cần tỉa vẫn gọn gàng, đặt trong một đám người cũng là một anh chàng đẹp trai.
Không có con ở bên cạnh, người ta sẽ nghĩ anh chỉ chừng hai mươi, giống một anh thanh niên mới ra trường đi làm được mấy năm.
Ai mà đoán được anh đã tầm ba mươi chứ?
Diệp Hàng chớp mắt, hít sâu một hơi, hỏi Chúc Chu.
“Anh sẽ nói chuyện của tôi cho anh ấy biết sao?”
Chúc Chu ngước mắt nhìn về phía Diệp Hàng, thật lâu sau mới đáp: “Diệp tiên sinh, tôi chỉ là một đầu bếp thôi, chuyện riêng của chủ thuê không liên quan gì đến tôi hết.”
Nghe Chúc Chu nói vậy, Diệp Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Hàng nở một nụ cười nói: “Hơn 3000 kia anh không cần chuyển cho tôi đâu, vì anh dạy rất tốt nên coi như đó là tiền thưởng của anh luôn, cũng không nhiều, không cần chuyển tới chuyển lui.
Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, phòng trưng bày còn mấy chuyện cần tôi về xử lý, có cơ hội sẽ gặp lại.”
Chúc Chu nhìn Diệp Hàng nhẹ nhõm thoải mái đứng dậy, cũng đứng dậy theo.
“Được, hẹn gặp lại.”
Sau khi Diệp Hàng rời đi, Chúc Chu dắt theo Quan Quan, một đường đều nghĩ: liệu anh làm vậy có thật sự đúng không?.