Chúc Chu là người đọc tin nhắn, thấy nội dung tin đối phương gửi tới, thái dương giật giật, tự nhiên không biết nên nói gì với Chúc Chu đang vô cùng mong đợi.
Tuy không biết nên nói gì nhưng Chúc Chu biết rõ, mình không cần phải nói dối, cứ đọc từng câu từng chữ đúng những gì nhận được cho Quan Quan.
Quan Quan nghe xong lại hỏi Chúc Chu: “Tại sao chú ấy lại từ chối ạ?” Nói xong còn phồng má lên, thở phì phò như như một con cá nóc nhỏ.
Chẳng qua là Quan Quan thấy chuyện chơi thật vui, đối với bé, cái này chỉ như một trò chơi mới, bé không có khái niệm rõ ràng về mối quan hệ giữa mình và đối phương.
Chúc Chu lại rất thông cảm, dù sao với chuyện như vậy, đa số mọi người đều muốn giữ bí mật.
Nếu như người ta đã có gia đình mới, có con, tốt nhất là không nên bị lộ.
“Không phải tất cả mọi người đều muốn để lộ thông tin của mình ra ngoài, chúng ta phải tôn trọng sự lựa chọn của chú, được không nào, bảo bối?”
Quan Quan gật đầu cái hiểu cái không, nhưng bé vẫn nói thật tâm trạng của mình cho Chúc Chu nghe.
“Nhưng con vẫn có chút không vui.”
Chúc Chu bị vẻ mặt đáng yêu và lời bộ bạch nội tâm của Quan Quan chọc cười, nắn nắn bàn tay nhỏ của bé: “Vậy chúng ta ăn khoai tây chiên để mình vui lên nhé?”
Hai mắt Quan Quan sáng lên nhìn Chúc Chu, bi bô đáp: “Vậy chắc chắn con có thể vui hơn rất nhiều chút rồi!”
Chúc Chu bị “rất nhiều chút” của Quan Quan chọc cho cười ngã ra ghế salon, trời bạ, bảo bối của mình thật là đáng yêu.
Ok, vậy chúng ta sẽ ăn khoai chiên để mình vui sướng rất nhiều chút.
Có thể do đã từ chối Quan Quan nên Thời Đường thấy thẹn trong lòng, tan tầm về thì mua rất nhiều đồ chơi và truyện tranh, đều là những thứ Quan Quan thích.
Chúc Chu thấy hơi quá đà, không muốn để Quan Quan nhận, Quan Quan nhìn thấy Chúc Chu không đồng ý thì cũng không đưa tay nhận, tay nhỏ kéo góc áo của Chúc Chu, cười híp mắt nhìn chú đang cầm theo một đống đồ.
Chúc Chu nói: “Thế này nhiều quá, lại còn tốt kém, không thể nhận.” Là ba đã lâu, sao Chúc Chu có thể không biết nhãn hiệu trong túi chứ, rất đắt, nhưng cũng đúng là chơi rất hay, chất lượng cũng rất tuyệt, thỉnh thoảng anh sẽ mua cho Quan Quan một hai món, chứ không mua cả đống lớn về như thế này.
Mặt Thời Đường không đổi sắc, hắn nói: “Tôi có lý do của mình, anh chứ cho Quan Quan cầm chơi đi, sau đó tôi sẽ cho anh biết tại sao tôi lại mua nhiều đồ chơi về như vậy.
Có chuyện muốn nhờ anh giúp một tay.”
Chúc Chu thấy vẻ mặt Thời Đường chân thành, cũng không giống bỗng nhiên nổi hứng, có lẽ là có chuyện thật.
Nhưng anh không thể nhận hết luôn được, anh rút một quyển truyện tranh trong đó ra, nói: “Trước hết cứ lấy quyển này cho Quan Quan đọc, cậu nói xong rồi tôi sẽ nói có nhận hay không.” Nếu như là một, hai món, người ta đưa cho Quan Quan, người lớn cũng cho thôi, cứ từ chối mãi cũng dị, đến lúc đó anh lại tìm các khác báo đáp, có thể làm thêm giờ miễn phí chẳng hạn.
Mà bao lớn bao nhỏ thế này, còn toàn là hàng hiệu, anh không thể không biết ngại mà thoải mái nhận được.
Đúng là Thời Đường có việc.
Người lớn nói chuyện, bạn nhỏ ngồi trên ghế nhỏ trước cửa sổ sát đất đọc truyện tranh.
“Có một bữa tiệc tư nhân?”
“Đúng, yêu cầu chúng ta phải đi cùng nhau.” Nếu không để cập đến nội tâm thấp thỏm của Thời Đường thì thoạt nhìn vẻ mặt hắn vẫn thong dong bình tĩnh như thường.
Thời Đường đàng hoàng trịnh trọng, giải thích kỹ: “Là thầy hướng dẫn của tôi hồi tôi còn đang học ở nước nhà, thầy vẫn luôn vừa dạy vừa dỗ, chăm sóc, bồi dưỡng tôi.
Sau khi tôi tốt nghiệp thì được vào tập đoàn hiện tại làm việc, cũng là nhờ thầy giới thiệu.
Từ sau khi tôi về nước, thỉnh thoảng thầy cô (cô là chỉ vợ thầy giáo) lại gửi bưu thiếp và tin nhắn hỏi thăm tôi thế nào.
Lần này thầy đến Hạ Quốc, muốn tôi đến tham gia tiệc gia đình nhà thầy.
Ông ấy đưa theo cô và ba đứa con cùng đến Hạ Quốc, tôi không muốn để thầy phải lo cho chuyện riêng của tôi, muốn nhờ anh đến tham gia bữa tiệc cùng tôi, có khi chúng ta còn cần nấu hai món.
Đây đều là vì lúc trước tôi không muốn khiến thầy cô bận tâm mấy chuyện này nên đã nói tôi không còn độc thân, họ rất tin tưởng tôi, hi vọng lần này tôi đến dự tiệc có thể dẫn cả “người yêu” của mình theo.” Nói xong, mắt hắn còn lộ vẻ bất đắc dĩ.
Chúc Chu không nhịn được cười, cảm thấy tuy quan hệ của Thời Đường với người trong nhà không tốt nhưng vẫn có người quan tâm hắn, anh thấy lòng mình ấm áp cho Thời Đường, ôn hòa nói: “Tôi đi thì không có vấn đề gì, nhưng còn Quan Quan thì sao?”
Thời Đường nói: “Có sao đâu, đưa Quan Quan đi cùng, thầy cô cũng không ngại mấy chuyện này.”
“Như thế cũng được sao?” Chúc Chu nghe vậy thì nghi ngờ nhìn về phía Thời Đường.
Thời Đường gật đầu nói: “Đừng lo, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, xoa dịu nỗi nhớ mong của thầy cô, không để họ phải lo lắng.
Thầy cô đến Hạ Quốc du lịch, tiện thể ăn cùng chúng ta bữa cơm, hôm sau sẽ đi tham quan danh lam thắng cảnh trong nước.” Thật ra Thời Đường đi một mình cũng chẳng sao, tuy đúng là thầy hướng dẫn quan tâm chuyện cá nhân của hắn, cũng biết tình huống gia đình của hắn, thầy rất thương hắn.
Nên Thời Đường kết hợp hai cái lại với nhau: tạo cho mình một cơ hội, hơn nữa còn muốn tặng quà trong tay mình đi.
Hắn biết, lý do này quá gượng ép, Chúc Chu sẽ không để Quan Quan nhận quà, cho nên mới lợi dụng chuyện nhỏ này, coi như một mũi trúng hai con chim.
Chúc Chu không nghi ngờ hắn, trong lòng anh hơi thấp thỏm, “Tôi ổn không? Có thể bị lộ hay không, dù sao tôi cũng không phải người yêu thật của cậu, cư thấy sẽ bị lộ ấy.”
Thời Đường an ủi anh: “Không phải cứ là người yêu thì phải ra vẻ dính nhau như sam sến rện, anh cứ như bình thường là được, đừng lo, có tôi ở đây rồi.”
Có thể câu “có tôi ở đây rồi” khiến Chúc Chu cảm thấy yên tâm tin tưởng, thế rồi cũng thấy không phải chuyện lớn gì.
“Vậy cậu cũng không cần mua nhiều đồ như thế về cho Quan Quan.”
“Đã mua rồi, anh cũng không thể bảo tôi cầm về hoặc vứt đi.”
Dăm ba câu của Thời Đường đã khiến Chúc Chu thấy ngây ngất, cứ thế mà nhận quà của Thời Đường, nhưng anh cũng không định đưa hết cho Quan Quan, giữ lại một phần, phần còn lại thì chia cho bạn của Quan Quan như thường lệ.
Tối đó hai ba con tán gẫu, còn thì thầm về Thời Đường nữa.
Chúc Chu ngồi trên giường giúp Quan Quan xoay Transformers, hỏi: “Con cảm thấy chú kia có được không?”
Từ khi Quan Quan bắt đầu tiến vào học kỳ hai của lớp chồi, số lượng từ ngữ bé biết cũng tăng lên, càng ngày càng biết cách nói, miệng nhỏ bi ba bi bô: “Tốt ạ, mỗi ngfay đều đưa đón con đi học, còn tặng quà cho con nữa, là chú mà con thích nhất đó ạ.
À, con nhớ ra rồi, chú còn hay tặng hoa cho baba nữa kìa!” lời này phát ra từ đáy lòng.
Chúc Chu dở khóc dở cười, anh không ngờ Quan Quan lại hiểu lầm nhe vậy, nói: “Đó không phải tặng cho ba, là hoa trang trí trong nhà, nhóc ngốc nhà con.
Đúng rồi, lần này chú mua nhiều quà cho con như vậy, có phải con cũng nên tặng cho chú một món quà không?”
“Nhưng con không biết tặng gì cả, lấy tiền tiêu vặt của con mua tặng chú một món quà sao ạ?” Hai mắt mở thật to, đầy vẻ nghi hoặc.
“Ba nghe chú Tiểu Lâm của con nói, tháng 5 này là sinh nhật chú Thời của con, ba nghĩ con nên tặng chú một bức tranh, tranh con tự vẽ ấy.”
Từ nhỏ Quan Quan đã đi học lớp mỹ thuật, hiện tại đã học lớp chồi gần hai hai học kỳ rồi, kỹ năng mỹ thuật càng ngày càng tốt, hơn nữa bản thân bé cũng có thiên phú, thích vẽ vời, cách dùng màu còn có thiên phú hỗ trợ, có hai tác phẩm được thầy giáo chọn đem đi thi đấu giải mỹ thuật thiếu nhi, lần đầu được huy chương bạc, lầm thứ hai được huy chương vàng, vườn trẻ còn tặng Quan Quan đồ chơi làm phần thưởng nữa.
Thời Đường không phải người thiếu tiền, Chúc Chu muốn để Quan Quan tặng hắn một món quà có ý nghĩa, mà tranh Quan Quan vẽ chính là món quà đó, lúc đó đóng khung lại thì có thể treo trong nhà Thời Đường, tô điểm cho bức tường trống trải nhà hắn.
Chúc Chu có một trái tim tinh tế và mềm mại, trong mắt anh, so với tiền tài mà đối phương chẳng hề thiếu, có người vẽ tặng hắn một bức tranh sẽ là một chuyện làm hắn vui vẻ, cho nên anh cũng mong đến tháng 5, Thời Đường nhận được quà có thể thấy vui.
Từ giờ tới sinh nhật Thời Đường cũng chẳng còn bao lâu, bọn họ phải chuẩn bị sớm thôi.
Quan Quan vỗ tay nói: “Hay quá hay quá, vậy con phải vẽ gì đây?”
Chúc Chu đáp: “Tự con phát huy đi, không cần tìm một chủ đề nhấtđịnh, cứ vẽ một bức tranh mà con muốn.
Chú đã đối xử với chúng ta tốt như vậy, chúng ta phải biết cảm ơn.”
Sau khi dỗ Quan Quan ngủ, tối đó Chúc Chu nằm trên giường lăn qua lộn lại, không hiểu sao lại không ngủ được.
Quan Quan có thể dùng kỹ năng của mình để chuẩn bị cho Thời Đường một phần quà sinh nhật, Chúc Chu lại suy nghĩ không biết nên chuẩn bị quà gì tặng Thời Đường.
Hơn nữa gần đây thỉnh thoảng anh lại nghĩ về Thời Đường, về bóng lưng của hắn, gò má của hắn, còn có vẻ mặt hắn tình cờ cong lên, tối qua còn quá đáng hơn, anh mơ một giấc mơ ngắn đầy xấu hổ.
Anh nghi mình đã độc thân quá lâu, muốn yêu đương, thêm nữa bên cạnh lại có một người ưu tú như vậy, cho nên mới kìm lòng không đặng mà đi ảo tưởng vài chuyện không có thật giữa mình và đối phương.
Chúc Chu nằm trong bóng tối nhìn trần nhà, nói: “Chắc mình điên rồi, mình mà xứng ư?”
Chúc Chu nghĩ Thời Đường là kiểu người mà mình nên thấy xấu hổ vì đã ảo tưởng, đối phương là đứa con của trời, anh chỉ là một người bình thường không cha không mẹ, cùng con mình sống qua ngày, hơn nữa đối phương còn là ông chủ của mình, anh không điên thì là gì.
Dù sao cũng không ngủ được, Chúc chu lấy điện thoại ra gửi tin cho Tiểu Lâm, hỏi chuyện về sinh nhật Thời Đường.
“Sinh nhật của Thời tiên sinh cụ thể là ngày bao nhiêu? Tôi định để Quan Quan chuẩn bị một phần quà sinh nhật tặng hắn.”
Tiểu Lâm là một con cú đêm, tuy ngày nào cũng phải dậy sớm, nhưng cậu ta là một tinh anh chỉ cần ngủ năm tiếng mỗi ngày là đủ, nhận được tin nhắn của Chúc Chu là Tiểu Lâm trả lời ngay.
“Sinh nhật của sếp là ngày 26 tháng 5.”
“Vậy cậu có biết hắn thích gì, hứng thú với gì không?” Chúc Chu tìm hiểu hứng thú và sở thích của Thời Đường từ chỗ Tiểu Lâm.
Theo quan sát của anh, ngoại trừ tập thể hình đều đặn ra, Thời Đường không còn hứng thú với cái gì khác.
Mỗi ngày ngoài ăn cơm, phần lớn thời gian hắn đều vào thư phòng xử lý công việc, thời gian nghỉ ngơi cũng phải bận rộn.
Hơn nữa trung bình một tháng hắn phải bay ra nước ngoài một đến hai lần, dù sao làm người phụ trách khu vực châu Á – Thái Bình Dương thì phải bay tới bay lui giữa mấy quốc gia để thị sát.
Tiểu Lâm đọc tin nhắn rồi cũng rơi vào trầm tư, mấy phút sau mới trả lời: “Có vẻ như sếp chỉ thấy hứng thú với việc kiếm tiền thôi, tiếp đó là thích vận động thường xuyên, yêu thích mỹ thực, còn lại thì tôi chịu.”
Chúc Chu còn chưa trả lời Tiểu Lâm đã gửi tiếp một tràng.
“Đúng rồi, có lần tôi nói chuyện phiếm với sếp.
Sếp nói trước đây mình không thích trẻ con, mà từ khi quen anh và Quan Quan thì phát hiện ra trẻ con còn đáng yêu hơn trong tưởng tượng của mình.
Nhờ có Quan Quan, sếp thấy có vẻ được làm ba cũng không tồi, ha ha ha.
Nếu không thì anh để sếp nhận Quan Quan làm con nuôi đi, lúc trước sếp không hề mong được làm ba, cảm thấy bọn nít ranh đều nghịch ngợm phá phách rất đáng ghét.”
Đương nhiên là Chúc Chu biết Thời Đường rất thích Quan Quan, nếu không trong sinh hoạt thường ngày đã không san sẻ nhiều chuyện liên quan tới Quan Quan với anh đến vậy.
Tuy anh hiểu Tiểu Lâm chỉ đang đùa thôi, nhưng anh lại cảm thấy, nếu Thời Đường thực sự thích Quan Quan thì cũng không phải không được, chỉ là anh thấy hành động này có chút giống như đang nịnh bợ đối phương.
Thôi bỏ đi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, không thực tế chút nào, từ giờ tới ngày sinh nhật còn hơn một tháng nữa, vẫn còn kịp, trước hết cứ lo xong chuyện thầy hướng dẫn của Thời Đường rồi tính.
Lúc đó Thời Đường đang nói chuyện với thầy hướng dẫn.
Thầy hướng dẫn của Thời Đường hiểu rõ hắn, nghe thấy Thời Đường nói sẽ đưa người yêu và con của người yêu đến tham gia bữa tiệc gia đình nhà ông thì nhướng mày: “Em có chắc chắn đây không phải diễn viên em mời tới không?”
Thời Đường nói đùa: “Nếu là mời diễn viên mà còn được đính kèm một đứa trẻ thì chi phí cao lắm đấy ạ.”
Thầy giáo cũng thấy mời diễn viên về giả làm người yêu thì không nên có thêm trẻ con, rất dễ lòi đuôi.
“Nếu đúng là người yêu của em thì thầy và cô Ruth rất mong được gặp các em.”
Thời Đường nói: “Là người em rất thích đó ạ, đến lúc đó thầy đừng làm khó anh ấy.”
Thầy hướng dẫn nghe vậy thì càng tin lời Thời Đường, cười tủm tỉm: “Thầy sẽ dặn cô Ruth đừng giới thiệu cháu trai cho em nữa, bởi vì em đã gặp được tình yêu đích thực rồi.”
Thấy thầy nói xong còn cười, Thời Đường bất đắc dĩ bóp bóp trán.
“Cảm ơn thầy nhiều ạ.”.