Người nhà họ Thời không thoải mái, cảm thấy dù sao cũng là người một nhà, giờ Thời Đường phát đạt rồi thì lại vạch rõ ranh giới với gia đình.
Mà Thời Đường lại chẳng thèm để ý đến họ, sẽ không để lời ra tiếng vào của người khác khiến mình không thoải mái, không cần thiết.
Về phần bọn họ định làm gì thì cũng không liên quan đến hắn, ngoại trừ huyết thống chứng minh họ là người thân ra thì Thời Đường không cảm nhận được chút tình thân nào, đã như vậy thì coi là người dưng luôn đi.
Hắn còn đang bận việc khác, cải tạo một phòng trong nhà thành phòng trẻ em.
Khi Tiểu Lâm bị giao việc này cả người đều ngốc ra đấy, sao thế này, bây giờ không phải sếp yêu đương mà là chuẩn bị kết hôn rồi!
Kích động quá đi!
Đến phòng cho trẻ cũng đang chuẩn bị rồi mà y còn chưa biết đối phương là ai, điều này làm Tiểu Lâm thấy mình chưa làm việc đủ tận trách, nếu không thì sao đến chuyện đối tượng yêu đương của sếp là ai mà y cũng không biết!
Tuy trong lòng rất hiếu kỳ, tim gan cồn cào, mà là nhân viên, có một số chuyện, ông chủ không nói thì y vẫn nên bớt hiếu kỳ lại, dù sao đến khi sếp muốn kết hôn thì y sẽ được nhìn thấy đối phương thôi mà.
Sau khi được giao việc này, Tiểu Lâm hỏi Thời Đường: “Sếp, sếp có ý tưởng gì cho việc bố trí của phòng trẻ em không? Sếp ví dụ xem muốn như thế nào đi ạ.”
“Cậu biết Quan Quan thích gì không?”
“Biết ạ, Lego với gấu bông này, dù sao trẻ con đều thích mấy thứ đó.”
“Vậy cậu cứ dựa vào sở thích của bé mà làm, nhớ trong phòng phải có cầu trượt nhỏ và đệm nhún, có thể làm thêm xích đu nữa.”
“Không hề gì, diện tích phòng rất lớn, hai món này đều bày vào được, còn xích đu thì tôi phải hỏi nhà thiết kế đã.” Cầu trượt và đệm nhún gia dụng cũng không to lắm, cũng không chiếm nhiều diện tích.
“Màu sắc căn phòng thì dùng trắng xanh đan xen đi, vàng sáng cũng được.”
“Vâng, vậy tạm thời cứ như vậy ạ, tôi sẽ để nhà thiết kế làm mấy phương án cho sếp xem.”
Buổi tối về đến nhà, Thời Đường kể chuyện phòng trẻ em cho Chúc Chu nghe, dù sao Chúc Chu vẫn luôn ở nhà, đến lúc ấy nhà thiết kế đến thi công thì anh sẽ biết thôi, không bằng báo trước cho anh.
“Muốn làm phòng trẻ em á?” Chúc Chu cảm thấy nhịp điệu hơi nhanh, nhưng đồng thời lại thấy Thời Đường làm vậy vì đã nghĩ cho anh rất nhiều, lại săn sóc với bé con.
Thế nhưng lại không khỏi khiến người ta nghĩ tới ước kế tiếp nhất định là về ở chung với nhau.
Rõ ràng đã không còn là thanh niên trẻ người non dạ gì, nhưng vừa nghĩ đến sẽ phải ở chung là Chúc Chu lại thấy có chút ngượng ngùng.
Chờ chút, chuyện gì vậy Chúc Chu, người ta chỉ muốn sắp xếp một phòng cho trẻ em thôi mà sao mày đã nghĩ đến chuyện ở chung rồi?
Chúc Chu tự đỏ mặt, may mà tối rối, đèn phòng ăn là đèn màu cam ấm áp, chiếu lên mặt sẽ không lộ rõ vẻ đỏ ửng của anh.
Thời Đường thì không nghĩ nhiều đến vậy, thấy Chúc Chu im lặng không nói gì còn tưởng anh thấy không vui, vội nói: “Nếu anh thấy em nóng vội quá thì những chuyện này có thể giao cho anh, anh cảm thấy lúc nào thích hợp thì làm lúc đó, báo cho Tiểu Lâm là được.”
Chúc Chu ngẩng đầu nhìn Thời Đường, cảm thấy đều là người trưởng thành rồi, đã yêu đương hẹn hò thì nhất định sẽ làm này làm kia mà, lúc làm chuyện kia cũng không thể để Quan Quan ở nhà khác được? Vậy thì tệ quá, anh không yên tâm.
Cho nên làm một phòng cho trẻ cũng tốt.
Chúc Chu ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Làm đi, vậy cũng tốt, dù sao nhà em nhiều phòng trống, không sớm thì muộn cũng phải dùng đến thôi.”
Nghe thấy không sớm thì muộn cũng phải dùng, Thời Đường còn đang nghĩ việc không thành lại nở nụ cười ngay tắp lự, gật đầu nói: “Anh nói đúng, sớm muộn gì cũng phải dùng.” khỏi nói tâm tình hắn vui thế nào.
Quan Quan ngồi cạnh nghe thấy phòng trẻ em, đương nhiên là thấy là làm cho mình, bởi vì ở đây chỉ có một bạn nhỏ thôi nha, nhất là khi Thời Đường còn đang trưng cầu ý kiến của Chúc Chu, bé cầm thìa nói ngay: “Là làm cho Quan Quan mà!”
Chúc Chu cùng Thời Đường lập tức nhìn sang phía nhóc con này, cùng nhau gật đầu nói: “Đúng rồi, là chuẩn bị cho con đó.”
“Làm ở đâu ạ?” rất là tò mò.
Thời Đường chỉ chỉ hành lang nhà mình: “Ở trong đó có một gian phòng, còn chưa quyết định đâu, hay là con tự chọn một gian phòng đi?”
Quan Quan nghe thấy chuyện liên quan đến mình, đương nhiên là thấy hứng thú, ôm bát canh nói: “Cháu uống hết canh rồi đi chọn nha!”
Nhưng bé nói xong thì dừng một lúc, đặt bát canh xuống nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại bên nhà chú vậy?” thật ra ý là tại sao chú lại làm phòng trẻ em cho con, không hiểu.
Chúc Chu nhìn Thời Đường, tự nhiên không tìm được lời giải thích nào uyển chuyển.
Thời Đường mặt không đổi sắc, đáp: “Bởi vì lúc đó hai ba con con sẽ chuyển qua đây ở, cho nên phải chuẩn bị một gian phòng cho con.”
Tay nhỏ của Quan Quan bám tay vịn của ghế ăn trẻ em, bé hưng phấn nói: “Cháu và baba cùng sang đây sao ạ? Tại sao vậy, cháu thấy cháu với baba ở bên kia cũng rất tuyệt mà!”
Thời Đường dịu dàng nói: “Cả hai bên đều ở được, muốn ở bên kia thì ở, bên đó con có phòng rồi, bên này cũng phải chuẩn bị cho con một phòng, đúng không? Như vậy rất tiện, ăn xong không cần về nữa, ở bên này luôn, đỡ được mấy bước.”
Tuy Quan Quan nghe không hiểu lắm, nhưng nghe xong vẫn cảm thấy có vẻ chú nói rất đúng, bé gật đầu: “Vâng ạ.” tỏ vẻ đã biết rồi, cũng không cảm thấy đây là chuyện đặc biệt đáng để bé để ý.
Ăn tối xong, Thời Đường và Chúc Chu cùng Quan Quan đi chọn phòng, cuối cùng chọn một gian có cửa sổ lớn, lúc này bé mới về nhà mình với Chúc Chu.
Tối đó khi Chúc Chu chuẩn bị kể chuyện cho con, bé lại hỏi rất nhiều chuyện trên trời dưới đất.
Còn nói phát hiện của mình.
“Baba, tại sao hôm nay chú lại nắm tay bé thế, chú ấy cũng có phải bạn nhỏ đâu!” Lầm bà lầm bầm, cũng không phải bé không vui, chỉ là thấy chú như vậy không đúng lắm, giống như chỉ có mấy bạn nhỏ mới được nắm tay Chúc Chu thôi.
Thật ra Chúc Chu đang tìm cơ hội nói chuyện anh yêu đương cho Quan Quan nghe, nhưng Lam Hòa Trần phải tháng 6, tháng 7 mới đi, nhỡ nói cho Quan Quan thì sợ rằng bé sẽ kể cho Lam Lam, bị bà nội của Lam Lam biết rằng Lam Hòa Trần và anh đã diễn kịch lâu như vậy thì sao?
Cho nên không thể làm gì khác ngoài giữ kín cái bí mật nhỏ này, trái lương tâm mà giải thích với Quan Quan: “Chú không phải bạn nhỏ, nhưng có ai nói chỉ có bạn nhỏ mới được nắm tay baba đâu.
Con xem, chú đón con tan học cũng nắm tay con, chú chỉ đang bày tỏ thiện chí thôi.” Chúc Chu rất ít khi nói dối Quan Quan, lúc này anh thấy mình đúng là một tên lừa đảo!
Dù sao Quan Quan vẫn còn nhỏ, không hiểu biết nhiều, cũng không rõ logic trong lời anh nói, cho nên nghe Chúc Chu nói xong thì bị anh thuyết phục, bé nắm tay Chúc Chu: “Nhưng con không thích người khác nắm tay của baba.”
“Được rồi, baba biết rồi.”
Kết quả là hôm sau không thấy Thời Đường nắm tay Chúc Chu nữa, nhưng nhìn thấy Thời Đường hôn lên môi baba một cái, mặc dù chỉ là một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước nhưng Quan Quan cầm đồ chơi nhảy luôn từ trên ghế salon xuống, vọt tới giữa hai người, ôm lấy chân Chúc Chu, cau mày lườm Thời Đường.
Giống như đang nhìn sói xám lớn xấu xa vậy, Quan Quan hầm hừ nói với Thời Đường: “Sao chú lại thơm ba của cháu! Baba nói! Thân thể và miệng không được để người khác chạm vào!” Người khác không thể chạm vào bạn nhỏ như bé, nhưng cũng không được đụng vào baba của bé! Đây là logic của Quan Quan.
Lần đầu tiên bé thấy có người hôn baba, nếu bé là một con mèo thì chắc chắn lúc này đang xù hết cả lông, không thể chấp nhận được! Giống như Thời Đường là kẻ xâm lược, chú muốn tráo bé đi vậy.
Chúc Chu không ngờ Quan Quan đang mải mê chơi đồ chơi lại phát hiện ra, thực ra anh cũng không ngờ Thời Đường đột nhiên lại hôn anh, nói chung là hai chuyện không ngờ, khiến anh ngượng chín mặt, bế Quan Quan lên, nhè nhẹ vỗ lưng bé, dỗ dành: “Quan Quan nói đúng, thân thể của chúng ta không được để người khác đụng vào, nhưng chú hôn ba, ba đã đồng ý rồi.” Nói xong mặt Chúc Chu còn đỏ hơn, trời ạ, anh đang nói cái gì đây, cái gì đồng ý hay không! Đây là kiểu trả lời gì vậy!
Nghe Chúc Chu nói, khóe miệng Thời Đường ngậm ý cười, dịu dàng nhìn Quan Quan giữ khư khư lấy Chúc Chu, cũng không thấy bị mạo phạm, hắn chỉ thấy ý thức cảnh giác của nhóc con này rất tốt, đồng thời tự trách mình không nhịn được, lại hôn Chúc Chu ở nơi cách Quan Quan không xa, hắn lập tức áy náy nói: “Là lỗi của chú, chú không nên quấy rầy baba của con như vậy, lần sau chú sẽ chú ý hơn.”
Quan Quan nghe thấy Chúc Chu nói baba đã đồng ý, trong lòng còn thấy hơn ủ rũ, bởi vì bé không còn lý do để “giương nanh múa vuốt” nữa rồi, nhưng nghe xong lời Thời Đường nói bé lại cảm thấy thoải mái, đặc biệt là khi chú nói lần sau sẽ chú ý, bé coi cái lần sau sẽ chú ý này là cam kết sẽ không làm loạn với baba nữa, nhưng thực ra không phải thế.
Thời Đường sẽ chỉ hành động cẩn thận hơn, kín đáo hơn thôi.
Đây chính là điểm khác biệt giữa người lớn và trẻ nhỏ
Trẻ con suy nghĩ đơn giản, cho rằng cứ xin lỗi là chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa, nhưng mọi chuyện chỉ đi theo một hướng khác thôi.
Đặc biệt là sau khi Quan Quan ngủ, Thời Đường sẽ cùng Chúc Chu sẽ làm mấy chuyện ngọt ngấy.
Trong phòng khách của Chúc Chu, có lúc hai người uống bia, xem phim, rúc vào nhau, đương nhiên không chỉ đơn giản nắm tay hay hôn một cái rồi.
Chuyện giữa những người yêu nhau họ đều làm.
Đương nhiên họ chưa làm chuyện kia, bởi vì Thời Đường sợ Chúc Chu thấy đường đột, sợ anh nghĩ hắn đến với anh chỉ vì muốn làm chuyện kia.
Nhưng không phải vậy.
Hắn muốn cho Chúc Chu đủ cảm giác an toàn, cũng không muốn vừa mới ở bên nhau đã đi đến chuyện kia ngay.
Hắn tôn trong, săn sóc, bảo vệ Chúc Chu, cẩn thận giữ gìn mối tình này từng li từng tí một, ngọt như ăn mật, tận hưởng niềm vui.
Chúc Chu có thể cảm nhận được sự trân trọng và quan tâm đó, anh từng tận mắt chứng kiến mối tình trước đó của Thời Đường, anh cũng chỉ là một phàm nhân, sẽ đi so sánh, sẽ biết phiền muộn.
Bởi vì trong mối tình trước Thời Đường lạnh lùng, ích kỷ, thậm chí là hà khắc.
Điều này làm cho anh có lúc cảm thấy rất mâu thuẫn.
Tại sao Thời Đường lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Đương nhiên ý nghĩ nhỏ bé ấy chỉ là thoáng qua thôi, Chúc Chu vẫn đắm chìm trong mối tình đột nhiên xuất hiện này.
Đã lâu rồi anh không yêu đương, cảm thấy cảm giác có người bầu bạn, có người thủ thỉ tâm tình cùng mình thật tốt.
Dù tương lai có ra sao thì anh cũng không hối hận vì đã có một mối tình này với Thời Đường.
Yêu đương thật và vui!.