Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Cái này gọi là tôn trọng nguyên tác." Mi mắt Kỷ Diệc Hoành nhẹ giương, nhìn thấy Thi Điềm cúi thấp nhất có thể, không dám ngẩng đầu nhìn anh. "Đã là tiểu thuyết thì loại từ gì cũng có, nếu cậu đã cầm kịch bản thì phải hòa vào nhân vật mà nói ra những từ đó."
Trái tim Thi Điềm còn đang đập thình thịch, "Vậy mình thử lại một lần nữa."
"Ừ."
Thi Điềm hít sâu một hơi, tận lực điều chỉnh hô hấp, "Anh thật sự phải đính hôn sao? Anh đã nói chỉ cần mình em mà......"
"Dừng."
Thi Điềm ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Đây không phải là câu thoại cho cậu dùng thứ giọng không chút cảm xúc nào như thế để đọc đâu, làm lại."
Thi Điềm lại hít sâu, sâu hơn chút nữa, sau nhiều lần luyện tập, Kỷ Diệc Hoành mở ngăn kéo ra, cầm một túi ô mai, anh mở ra rồi nhét một viên vào miệng.
Thật sự là đòi mạng.
Mua nhầm rồi! Quá chua! Hai hàng lông mày của Kỷ Diệc Hoành xoắn vào nhau, nhưng vẫn không phun ra. Anh đưa một tay chống gò má, khóe miệng kéo căng, chua đến mức có ảo giác hàm răng không còn là của mình nữa.
Thi Điềm chính là không qua được chướng ngại trong lòng, nói đến hai từ lên giường là cổ họng lại kẹt cứng.
Kỷ Diệc Hoành nhấc tay, vỗ nhẹ cuốn kịch bản lên đầu Thi Điềm, "Cậu đến đây để luyện tập hay để ngậm miệng thế?"
Cho xin đi, anh là trai, còn cô là gái đó có được không? Có câu cô nam quả nữ trong một căn phòng, bây giờ còn nói ra mấy từ mập mờ như vậy, là muốn cô có ý đồ không an phận sao?
Chờ chút, Thi Điềm có cảm giác đầu mình bị Kỷ Diệc Hoành gõ hỏng rồi, cái gì mà ý đồ không an phận chứ? Cô không hề, có trời xanh làm chứng.
"Mình không tin cậu có thể mặt không biến sắc đọc ra mấy câu này."
Kỷ Diệc Hoành cười khẽ, nghi ngờ độ chuyên nghiệp của anh sao? "Nếu tôi có thể thì sao?"
"Sao cũng được."
Kỷ Diệc Hoành chuyển tầm mắt xuống tập kịch bản, tìm câu thoại kia của Thi Điềm. Anh hạ giọng xuống tông trầm, câu nói phát ra mang theo sức cuốn hút đầy từ tính, như có như không phẫn nộ, xen kẽ cả kiềm nén không dám lớn tiếng chất vấn. "Lẽ nào những lời trên giường của đàn ông đều không thể coi là thật?"
Anh đọc liền một mạch, từng câu từng chữ như biến hóa huyền ảo thành những nốt nhạc của một bản nhạc, nhẹ nhàng gõ vào trái tim Thi Điềm. Cô nhìn về phía anh, thật giống như bỗng nhiên hiểu ra lo lắng cẩn thận của thầy cô không hề thái quá, Kỷ Diệc Hoành thật sự là được sinh ra để làm nghề này.
Khuôn mặt Thi Điềm ửng đỏ, học theo giọng điệu vừa rồi của Kỷ Diệc Hoành lặp lại một lần, lại một lần.
Cậu thiếu niên ngồi bên cạnh, bắt đầu đọc kịch bản ở mặt sau. Thi Điềm len lén liếc qua, từ khoảng cách này có thể nhìn thấy rõ ràng từng khớp xương trên ngón tay cầm bút đánh dấu của anh.
Cô cũng học chuyên ngành phát thanh, cộng với đầu óc nhanh nhạy nên học theo cũng rất nhanh, chỉ là không có thiên phú được như Kỷ Diệc Hoành mà thôi.
Một hồi lâu sau, Kỷ Diệc Hoành nhìn đồng hồ, khoảng mười phút nữa tiết tự học sẽ kết thúc.
Anh đổi tư thế chân, cẩn thận xếp lại tập kịch bản. "Hôm nay đến đây thôi."
Thi Điềm luyện tập chương 1 cũng gần đủ rồi, cô nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đứng lên, còn nhìn thấy một đám tàn tạ trên bàn.
Thi Điềm đi tới, thu lại đống vỏ kẹo vỏ chai rồi bỏ vào thùng rác. Cô dù gì cũng là trợ lý của anh, chút năng lực này nhất định phải có. Hơn nữa trong phòng phát thanh này chỉ có hai người bọn họ, cô không làm, chẳng lẽ để đại thần phải tự mình động thủ?
Thi Điềm đi theo Kỷ Diệc Hoành ra ngoài, anh xoay người khóa cửa. Trong sân trường rất thanh tĩnh, bên ngoài tòa ký túc xá của Đông Đại có sân thể dục, lúc hai người đi qua đó Thi Điềm còn nghe thấy tiếng chơi bóng.
Hai người vừa ra khỏi trường, tiếng chuông cùng lúc vang lên. Lát nữa nhất định sẽ có không ít sinh viên đi ra, Thi Điềm tăng nhanh tốc độ muốn đi. "Mình về trước."
"Không phải vừa rồi cậu nói nếu tôi có thể đọc được hai câu kia mà không biến sắc thì sẽ tùy tôi muốn sao thì muốn hả?"
"A?" Trong đầu Thi Điềm có mấy giây ngắn ngủi trống rỗng, cô có nói vậy sao?
Tùy anh muốn sao cũng được?
Cô theo bản năng túm chặt cổ áo.
Ánh mắt Kỷ Diệc Hoành nhàn nhạt chuyển qua chỗ khác, "Cậu mời tôi ăn kem là được rồi."
What?
Cô đường đường là một quốc sắc thiên hương, vậy mà sức mê hoặc lại không bằng một que kem?
Thi Điềm tức giận bỏ tay xuống. "Cô giáo đã nói cậu không thể ăn thứ kia rồi."
"Cậu muốn đi tố cáo tôi?"
"Nếu cậu còn không nghe thì mình sẽ đi tố cáo cậu thật đấy."
Kỷ Diệc Hoành vẫn có đủ cách để đối phó với cô, "Được thôi, vậy tôi sẽ nói tất cả những thứ trong ngăn kéo của phòng phát thanh đều là cậu mua."
Cái gì? "Cô giáo sẽ không tin đâu."
"Tôi sẽ nói, là vì cậu muốn lấy lòng tôi nên đã chuẩn bị." Kỷ Diệc Hoành bỏ lại câu này, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.
Thi Điềm đứng sững sờ mất ba giây, vội vàng đuổi theo, "Này này, sao cậu có thể như vậy chứ? Thôi được rồi, muốn kem phải không? Cậu muốn vị gì? Vani kết hợp chocolate nhé......"
Một bàn tay đột ngột đưa qua che lại miệng Thi Điềm, lời nói trong miệng thoáng chốc tắt ngúm, hơi thở nóng rực phả vào lòng bàn tay cậu thiếu niên.
Môi Thi Điềm giật giật, cánh môi mềm mại chạm vào lòng bàn tay Kỷ Diệc Hoành, cô không dám mấp máy thêm dù chỉ một chút, đến cả hô hấp cũng mang theo cẩn thận dè dặt.
Cậu thiếu niên thu tay về, trong lòng bàn tay vẫn còn đọng lại cảm giác mềm mại ấm nóng, anh không khỏi âm thầm nắm tay lại.
"Cậu muốn cho toàn bộ thế giới đều biết hả?"
Thi Điềm mấp máy môi, trên mặt hồng hồng, Kỷ Diệc Hoành đi phía trước, Thi Điềm yên lặng đi theo sau.
Bên cạnh trường học có một cái siêu thị nhỏ, nhưng nếu muốn đến cửa hàng bán thứ đẳng cấp như kem thì còn phải đi thêm một đoạn đường nữa.
Chiếc tủ lạnh to kếch xù đặt ngay trước cửa, Kỷ Diệc Hoành đi tới mở tủ ra, tìm một vòng, cuối cùng lấy một hộp kem Bát Hỉ.
"Cậu ăn gì?" Đầu anh cũng không quay lại, hỏi.
"Mình không ăn." Thi Điềm lấy điện thoại ra, chuẩn bị đi vào thanh toán tiền.
Cậu thiếu niên vẫn chưa đóng cửa tủ, đầu hơi nhấc, "Đi đâu?"
"Đi trả tiền đó."
"Quay lại đây."
Thi Điềm quay đầu lại nhìn anh, ngoan ngoãn bước về vài bước. Kỷ Diệc Hoành cầm hộp kem vị dâu tây cho cô, nhưng Thi Điềm cũng không tiếp lấy.
Nói thật, tiền mua một hộp kem này cũng đủ cho cô ăn một bữa cơm.
Sinh hoạt phí của Thi Điềm không có nhiều, trừ chi tiêu mỗi tháng ra, cũng chỉ đủ cho cô thi thoảng lắm mới mua chút đồ ăn vặt. Nếu như muốn mua một bộ quần áo đẹp nào đó, cô ít nhất cũng phải nhịn ăn một tháng.
"Mình không ăn, mình không thích ăn thứ này."
Kỷ Diệc Hoành nhét vào tay Thi Điềm, "Tôi không tin còn có người có thể cưỡng lại sức mê hoặc của đồ ăn."
"......"
Lời này thật sự...... Thi Điềm muốn đáp lại cô cũng không phải anh, nhịn một chút đương nhiên là vẫn được.
Cậu thiếu niên nhấc chân đi vào trong, Thi Điềm thấy vậy thì vội vàng đuổi theo, "Ông chủ, hai hộp kem này bao nhiêu?"
Kỷ Diệc Hoành đưa điện thoại ra, Thi Điềm vừa chạy lên vừa nói. "Để mình!"
Kỷ Diệc Hoành nhanh chóng quét mã thành công, anh vừa mở hộp kem vừa đi ra ngoài. Thi Điềm theo sát phía sau, "Không phải đã nói mình mời hả? Còn cả lì xì lần trước mình trả lại cậu không nhận......"
Kỷ Diệc Hoành đột nhiên dừng chân, lần này thì Thi Điềm đã có kinh nghiệm, lập tức phanh gấp, cũng nhờ vậy mà không va phải anh.
Cậu thanh niên quay đầu lại, cầm hộp kem cụng nhẹ vào hộp của Thi Điềm. "Tôi mời cậu, coi như chúc mừng sự kiện bên cạnh tôi có thêm một người."
Thi Điềm cực kỳ khó khăn cười đáp lại anh, lời này cũng có thể nói như vậy sao?
Làm thế nào mà cô cứ có cảm giác kỳ quái không thể nói thành lời vậy nhỉ.
------ lời tác giả ------
Lời này, ta nghe còn cảm thấy có chút là lạ đây, ha ha ha ha ha
***
Bát Bát: Văn án giới thiệu hố mới (có thể là hố mới) đã đăng trên trang FB của CP88, mọi người có thể qua đó tìm đọc, nếu ủng hộ ta mở hố thì ấn like. Tối mai ta sẽ dựa trên mức độ ủng hộ của mn đưa ra quyết định cuối cùng có nhảy hố hay không kkkkk