Dịch: Thiên Tình
Biên: †Ares†
Chậm rãi ôm lấy Nghê Thường, Thiên Bồng mặt đầy nước mắt, lạnh như băng sương, giơ chân đá mở cửa phòng, từng bước đi ra ngoài cửa.
Ngàn năm chờ đợi, lại được một kết quả như vậy.
Vị quan đứng ngoài cửa lắp bắp kinh hãi, nhìn chằm chằm Nghê Thường trong ngực Thiên Bồng, lảo đảo ngồi bệt xuống đất.
Ôm lấy người yêu, Thiên Bồng từng bước đi dọc hành lang.
Hạm Vi tiên tử vội vàng chạy tới, thấy thế cả kinh che miệng, không nén được nước mắt.
Ôm lấy người yêu, Thiên Bồng từng bước đi tới, ngơ ngác đi, nghe không thấy âm thanh xung quanh, nhìn không thấy mọi thứ xung quanh, đầu óc trống rỗng.
Càng ngày càng nhiều người tụ tập, có tiên nữ, có quan lại, có binh vệ. Tất cả đều rối rít né tránh, tạo ra một con đường cho Thiên Bồng.
Từng bước đi ra sân, y ngẩng đầu lên, trông thấy trên trời mây mù di động, trông thấy vô số mặt đất lơ lửng. Đó là Thiên Đình mà y liều chết thủ hộ.
Một Thiên Đình lạnh lẽo.
Nhưng mà, giờ đây trong Thiên Đình này đã không còn người y muốn thủ hộ...
Một luồng ánh nắng mặt trời chiếu sáng mặt y, lãnh tuấn mà kiên nghị.
Một đường ngàn năm, cắn răng, từng bước đi cho tới hôm nay, cũng là thất bại thảm hại.
Cúi đầu, y ngơ ngác nhìn Nghê Thường, mỉm cười, run rẩy, hai mắt đẫm lệ mông lung.
- Còn một việc cuối cùng phải làm. Làm xong, ta sẽ đi tìm nàng, chờ ta. Ta vĩnh viễn đều là Thiên Bồng Nguyên Soái của nàng. Bất luận nàng ở đâu, cho dù là Âm Tào Địa Phủ, mười tám tầng Địa Ngục, ta cũng sẽ đuổi theo.
Nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Thân hình lóe lên một cái, y ôm Nghê Thường, hóa thành một luồng ánh sáng trắng bay về phía Linh Tiêu bảo điện, nháy mắt đã hạ xuống sàn đá ngoài điện.
Vô số binh khí rời vỏ, đại đội thiên binh lập tức bao vây y. Tầng tầng binh giáp.
Thiên tướng cầm đầu cao giọng hô:
- Thiên Bồng, ngươi muốn làm gì!?
Không nói tiếng nào, Thiên Bồng đi tới, ngơ ngẩn ôm Nghê Thường đi lên phía trước, như chốn không người, bước lên cầu thang.
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn tạo phản sao?
Thiên tướng kia vội lui về sau:
- Lên! Lên... Lên cho ta!
Không ai động, không ai dám động.
Tầng tầng thiết giáp, vòng vây di động theo bước chân y, rút về sau, lui vào Linh Tiêu bảo điện.
Cho dù không có sáu mươi vạn thủy quân Thiên Hà, cho dù lẻ loi một mình, y vẫn là Thiên Bồng Nguyên Soái oai phong một cõi, khiến chúng yêu dưới trần gian sợ mất mật.
Gió nhẹ thổi qua, tóc mai phất phơ tán loạn, tay áo tung bay.
Từng bước đi vào Linh Tiêu bảo điện, hắn ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn quanh. Chúng tiên gia bốn phía hận không thể nuốt sống y, thế nhưng vào lúc này ai cũng co ro khúm núm. Y thản nhiên nói:
- Ta muốn biết, là ai đưa cho nàng Dị Nguyên Cửu Chuyển đan.
Máu của Nghê Thường từ đầu ngón tay nhỏ xuống nền nhà trắng tinh, lạnh buốt, giống như những đóa hoa mai nở rộ trong đống tuyết.
- Nói đi!
Y mở to hai mắt, gào thét điên cuồng, dùng hết tất cả lực lượng.
Âm thanh vang vọng thật lâu trong đại điện.
Không có người trả lời. Giờ phút này, ngay cả Ngọc Đế cũng lựa chọn im lặng.
- Dám đưa, sao không dám nhận?
Thiên Bồng hừ cười:
- Bọn nhu nhược các ngươi, lúc ta ở nhân gian chiến đấu với lũ yêu quái, các ngươi ở nơi nào? Lúc ta ở nhân gian cửu tử nhất sinh, các ngươi ở nơi nào? Nói!
Y mím môi, mở to hai mắt, nước mắt tràn mi mà ra, thân hình không ngừng run rẩy.
Tất cả tiên gia đều ngơ ngác nhìn y, nhìn Nghê Thường ngủ yên trong ngực y.
Bọn họ chưa từng thấy qua một Thiên Bồng như thế.
Trong ấn tượng của họ, vị Thiên Bồng Nguyên Soái này tuy rằng cuồng ngạo, độc lập độc hành, lại luôn lấy đại cục làm trọng, tuyệt sẽ không nói vậy ở Linh Tiêu bảo điện.
Tất cả tiên gia đều ngơ ngẩn nhìn y, dáng vẻ bệ vệ lúc trước không còn sót lại chút gì, rút lui.
Thái Bạch Kim Tinh đứng dậy, quát mắng:
- Thiên Bồng! Đừng vội càn rỡ. Có biết ngươi đã là kẻ chờ xử tội!
- Muốn xem sổ sách giao dịch của ngươi và Trấn Nguyên Tử không?
Thiên Bồng mặt không thay đổi hỏi.
Ngón tay của Thái Bạch Kim Tinh chỉ vào Thiên Bồng bỗng run lên, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
- Ngươi... Làm sao ngươi có được...
- Đừng sợ.
Thiên Bồng trợn mắt nhìn lão, run lên, nghiến răng nghiến lợi mà cười:
- Ta nói đùa thôi, không cần sợ thành như vậy. Bất quá thật muốn có, cũng không phải không được.
- Ngươi!
Thái Bạch Kim Tinh nhất thời nghẹn lời.
Phúc Tinh mặc đồ đỏ bước một bước lên phía trước, chỉ vào Thiên Bồng quát mắng:
- Thiên Bồng lớn mật, chết đến nơi còn dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ!
Thiên Bồng cũng không quay đầu lại, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Phúc Tinh, một năm trước, ngươi từ phủ khố nhận được một gốc Tân Nguyệt Duyên Tu thảo, không biết hiện tại có còn không?
Phúc Tinh cả kinh, vội vàng nói:
- Luyện, luyện đan rồi. Ngươi hỏi cái này làm gì?
- Luyện đan gì? Dùng phương thuốc nào? Còn có, viên đan kia đâu? Ăn rồi? Hay là, rất không khéo, gốc tiên thảo trân quý như vậy bị ngươi luyện thất bại? Cho dù thất bại thật, ít ra trong than tro cũng nên nghiệm ra chút gì đó chứ?
Ngọc Đế lẳng lặng ngồi trên long ỷ, trầm mặc không nói.
- Muốn ta vạch ra hết nội tình của các ngươi không?
Ôm lấy cơ thể đang dần mất đi độ ấm của Nghê Thường, Thiên Bồng vẫn nhìn tiên gia quanh mình, thản nhiên, lạnh lùng cười:
- Ai trên người sạch sẽ? Ai? Đứng ra cho ta xem!
Mọi người không tự chủ lui về sau một bước.
Không ai dám đứng ra? Ha ha ha ha! Không ai dám đứng ra, một đám nhu nhược!
Thiên Bồng cười điên loạn:
- Không ai sạch sẽ... Trong Thiên cung này không ai sạch sẽ, ngàn năm qua, ta đến tột cùng thủ hộ một đám bỏ đi nào đây!
Bụm mặt, nước mắt hắn tuôn trào như vỡ đê.
Sắc mặt Ngọc Đế xanh mét, nhưng vẫn ngồi trên long ỷ trầm mặc không nói.
- Ta cũng không sạch sẽ... Không phải muốn trị tội ta sao? Ta đứng ngay đây này.
Cúi đầu, Thiên Bồng thê lương cười, vuốt ve khuôn mặt dần dần lạnh lẽo của Nghê Thường, y chậm rãi nói:
- Ta cũng không sạch sẽ, ta yêu nàng, cho nên ta phạm vào luật trời. Nhưng ta chỉ hối hận không có nói với nàng. Giờ phút này, cũng không sợ các ngươi biết.
Nước mắt từng giọt lăn xuống, làm ướt hai má Nghê Thường.
Cảm giác ớn lạnh xuyên qua đáy lòng chúng tiên gia.
Đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói chuyện.
Ngẩng đầu lên, y dùng đôi mắt che kín tơ máu mà nhìn Ngọc Đế:
- Bệ hạ, Thiên Bồng có tội!
Lời muốn nói đã nói xong, trong thần sắc kia nghiễm nhiên đã là một bộ dáng muốn chết.
Ngọc Đế xanh mặt, cúi đầu, ho khan hai tiếng, lại không ngôn ngữ.
Quần thần ầm ĩ lúc trước, cứ như vậy lẳng lặng đứng đó nhìn y.
Đại điện lặng ngắt như tờ, bầu không khí áp lực bao phủ.
...
Thế gian, núi Vạn Thọ, quán Ngũ Trang, khói đặc cuồn cuộn dâng lên, mấy đạo đồ nhìn xem bên ngoài đang đốt cái gì.
Trấn Nguyên Tử một mình ngồi trong lương đình nhấp trà, đưa mắt nhìn mây trôi, thản nhiên cười:
- Thiên Bồng này, cũng thật không giữ chữ tín. Đến cùng vẫn ở Linh Tiêu điện nói toạc ra.
Hai đạo đồ nâng một chồng sách đi đến trước mặt Trấn Nguyên Tử, khom người hỏi:
- Sư tôn, những thứ này có cần thiêu hủy không?
Trấn Nguyên Tử liếc mắt nhìn, trông thấy hai chữ "sổ sách" trên thẻ trúc, thở dài nói:
- Giữ đi, có lẽ, còn sẽ có người cần chúng.
Trầm mặc thật lâu sau, ông ta lại tặc lưỡi cười:
- Trấn Nguyên Tử ơi Trấn Nguyên Tử, ngươi mềm lòng như vậy, khó trách giống như lão đầu chết tiệt Tu Bồ Đề kia, tu không thành đại đạo. Ha ha ha ha. Xứng đáng!
Trời cao vời vợi, ông ta đón gió, nhấp trà, bất đắc dĩ cười.
...
Vân Vực thiên cảng, trong chủ lâu đại điện tụ tập hơn một trăm chiến tướng.
Thiên Nội nhẹ nhàng đặt ngọc giản xuống, ngơ ngác nói:
- Nghê Thường tiên tử tự sát... Nguyên soái ôm thi thể nàng, xông vào Linh Tiêu bảo điện.
Hít một hơi thật sâu, chớp đôi mắt ửng đỏ, Thiên Nội há miệng, run rẩy. Hồi lâu sau, Thiên Nội mới chậm rãi nói:
- Hiện tại, chúng tiên gia đang vây công Nguyên soái.
Không ai nói chuyện.
Mỗi một thiên tướng đều mở to hai mắt, cắn răng, nắm tay siết chặt run bần bật.
Trong đại điện chỉ còn lại từng tiếng thở dốc dồn dập, một bầu không khí áp lực lan tỏa.
Thiên Hành nện mạnh một quyền vào cây cột làm nó vỡ ra lỗ hổng, cả tòa lầu đều rung động.
Gã quát:
- Ta nhịn không được! Chúng ta xuất binh đi, binh gián! Cứu Nguyên soái!
- Đúng vậy! Chúng ta tiến công Nam Thiên Môn, binh gián!
- Bọn bại binh Nam Thiên Môn sao có thể là đối thủ của thủy quân Thiên Hà chúng ta! Xuất binh đi!
- Câm mồm!
Thiên Phụ cao giọng mắng:
- Các ngươi thân là chiến tướng Thiên Đình, sao có thể nói ra những lời này!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thiên Nhậm nãy giờ vẫn chưa hé răng, lúc này từng bước xuyên qua đám người đi đến chính giữa, cởi xuống bội kiếm của mình, vứt xuống đất:
- Từ giờ trở đi, không phải.
Ném bỏ áo khoác trắng, Thiên Nhậm oán hận phỉ nhổ:
- Thiên Đình gì chứ, mẹ kiếp!
Đi hướng ngoài cửa, gã giơ tay lên cao giọng quát:
- Ta đi cứu Nguyên soái, ai muốn thì cùng đi!
- Ta đi.
Thiên Hành dẫn đầu hô, rút bội kiếm vứt xuống đất.
- Các ngươi muốn làm gì?
Thiên Phụ giận dữ hét:
- Quên trước khi Nguyên soái đi, các ngươi đã ưng thuận cái gì sao?
Thiên Nhậm dừng bước.
Mọi người ngơ ngẩn nhìn gã.
Gã chậm rãi quay đầu, nhìn Thiên Phụ, lạnh lùng nói:
- Cho dù sau này Nguyên soái muốn chém đầu ta, ta cũng phải đi!
Trên khuôn mặt sẹo kia, đều là đằng đằng sát khí.
Dứt lời, gã xoay người, đi qua cánh cửa.
Thiên Hành bước nhanh đi theo.
- Ta đi!
- Ta cũng đi!
- Mẹ kiếp, lão tử liều mạng!
Từng thanh bội kiếm bị cởi xuống, vứt xuống đất. Chỉ chốc lát, trong đại điện chỉ còn lại mấy viên lão tướng.
Thiên Phụ mở to đôi mắt ửng đỏ, nhìn thấy đầy đất bội kiếm, cười chua xót.
Ai cũng không ngăn được.
Ngoài đại điện truyền tới tiếng hô ầm ĩ của quân lính phẫn nộ, kinh thiên động địa.
Lợi kiếm của Thiên Đình đã ra khỏi vỏ, căng buồm. Sáu mươi vạn thủy quân Thiên Hà, dốc toàn bộ lực lượng, kiếm chỉ Nam Thiên Môn!