Đại Bát Hầu

Dịch: Hoangtruc

Biên: †Ares†

Danh sách thiên quân có rất nhiều chi quân đội, có lớn có nhỏ. Mỗi chi quân đội lại có thói quen mở màn khác nhau.

Ví dụ như Nam Thiên Môn, bọn họ thường áp dụng phương thức bày trận đối chiến đường đường chính chính. Không phải vì bọn họ quang minh chính đại, mà là do nền tảng thực chiến cơ sở của binh sĩ bọn họ không ra gì. Bình thường bọn họ thường sẽ xếp thành hàng đường đường chính chính, mọi người so nắm đấm với nhau. Nếu ngươi do dự, bọn họ sẽ đồng loạt xông lên. Còn nếu ngươi không do dự, thì bọn họ sẽ do dự.

Bình thường mà nói, ngoại trừ Na Tra ưa thích quấy chuyện, mục đích cuối cùng của đại đa số vẫn chỉ là giết hết yêu chúng, đuổi hết yêu vương. Dù sao một khi yêu vương rơi vào tuyệt cảnh, thường sẽ khiến cho thiên quân phải đánh đổi một cái giá cực kỳ thê thảm. Hơn nữa nếu yêu vương vẫn còn, có thể tụ tập hình thành thế lực mới, lần sau bọn họ sẽ còn đánh tiếp nữa. Không thể không nói về phương diện chủ trì cân bằng sinh thái, bọn họ làm vô cùng tốt, cũng không có chuyện tát ao bắt sạch cá.

Tiếp tục ví dụ lự lượng thần bí nhất, không có cả số hiệu, chỉ gọi là "Cấm quân" trực thuộc Ngọc Đế thì lại thường hay áp dụng phương thức khiêu chiến. Chủ yếu vì đặc thù chi này chính là đại tướng sẽ đích thân ra tay. Như Nhị Thập Bát Tú cũng ở trong "cấm quân", tất nhiên bọn họ có ưu thế về đơn đấu rồi. Còn về phần đám binh sĩ cơ sở của bọn họ lại hầu như không tham dự tác chiến thế gian, ngoại trừ tư thế canh gác hiên ngang ra thì chẳng còn gì đáng nói.

Hàng năm Thiên Đình đều tuyển chọn tân binh có tướng mạo xuất chúng nhất bổ sung vào trong chi này. Việc canh góc giữ trạm trong Thiên Đình cũng nhờ cả vào họ.

Về phần chi thuỷ quân Thiên Hà khiến đám yêu quái đau đầu nhất này, tố chất của cả thiên tướng hay tố chất quân lính đều cứng cỏi hơn Nam Thiên Môn nhiều. Bọn họ lợi hại nhất ở mặt liên hợp tác chiến, bởi vậy mà bọn họ không sợ nhất chuyện chiến đấu đại quy mô, cũng không sợ hãi tử thương.

Một khi chi quân đội này đụng độ yêu quái, thường sẽ không chiêu hàng hay gì cả, chỉ đánh tràng trống trận rồi trực tiếp càn quét. Ngoài ra, bọn họ còn là một tay tập kích lão luyện nữa.

Tình huống trước mắt cũng như vậy.

Lại thêm một đợt tấn công mới, Thiên Bồng chưa từng có ý định phái người đứng ra nói chuyện. Y chỉ gióng lên một hồi trống trận, rồi bắt đầu phóng hỏa.

Gần hai mươi chiến hạm bao vây Sương Vũ sơn, đạn liệt diễm bắn ra liên hồi. Khắp đồi núi đều hừng hực ánh lửa, bốn phía cuồn cuộn khói đặc.

Trên mặt đất đã không còn gì để cháy nữa, ngoại trừ nhiệt độ cực nóng ra thì chỉ có tràn ngập một mùi thịt nướng đến không thể tưởng tượng nổi.

Mi Hầu Vương đứng ở cửa động, chống côn nhìn chằm chằm vào đám thi thể yêu quái đang bị đốt chảy mỡ trên mặt đất đầy lửa phía xa, mặt không đổi sắc hừ một tiếng:

- Sắp chín rồi, có thể ăn được rồi.

Đám tiểu yêu đứng bên cạnh gã không rét mà run lên.

Không ai biết thuỷ quân Thiên Hà định sẽ đánh tới chừng nào. Nếu quả thật Sương Vũ sơn có thể chống đỡ được, thời gian mà kéo dài tới lúc chút ít lương thảo còn sót lại cũng cạn kiệt, nói không chừng bọn chúng chỉ có thể nhặt xác đồng bạn mà ăn. Hoặc cũng có thể, chính bọn chúng sẽ biến thành cái xác bị người khác nuốt vào...

Chỉ có điều, yêu quái ăn yêu quái không phải là chuyện gì hiếm lạ cả.

Trên chiến hạm nơi xa, Thiên Bồng và Thiên Nội đứng trên đầu chiến hạm, đưa mắt nhìn về phía mặt đất đã trở thành biển lửa.

- Đạn liệt diễm mang đến đây còn lại bao nhiêu?


- Có lẽ đủ thêm ba đợt nữa.

- Chúng chui cả vào trong hang rồi, đốt nữa cũng thế. Nhiều lắm cũng chỉ có thêm chút uy hiếp mà thôi. Đợt tiếp dùng thêm một lần nữa, để lại hai đợt tới lúc mấu chốt có cái dùng. Đừng quên, chúng ta không có tiếp tế.

- Rõ.

Xa xa, Thiên Cầm dẫn đầu một đám thiên binh như thể một bầy chim hải âu bay đến nơi này, nhanh chóng đáp xuống, quỳ sau lưng Thiên Bồng.

- Nguyên soái.

- Thế nào?

Thiên Bồng không quay đầu lại hỏi.

- Mạt tướng vô dụng, để cho Kim Sí Đại Bằng chạy mất.

- Có năm mươi Hóa Thần, còn thêm bốn ngàn tinh nhuệ mà vẫn để hắn chạy thoát?

Thiên Nội có chút nghi ngờ hỏi:

- Tên kia mạnh như vậy hồi nào?

Thiên Cầm cúi đầu xuống bẩm báo:

- Ngưu Ma Vương cùng Mi Hầu Vương đi ra. Vì không để thương vong nên mạt tướng hạ lệnh lui về.

- Đứng lên đi.

Thiên Bồng quay người tiếp tục nhìn về phía huyệt động trên ngọn núi chính, nói:

- Ngươi làm rất đúng. Binh lực ngươi mang đến vẫn không đủ để đối phó với ba tên yêu vương. Chúng ta không sợ tổn thất, nhưng không cần phải tổn thất vô ích.

- Tạ ơn nguyên soái.

Rất nhanh, ngọn lửa trên mặt đất đã tắt, từng con yêu quái ở các động phủ lại nhô đầu ra, khẩn trương nhìn quanh. Tên nào tên nấy đầy bụi đất, nhìn qua không khác chuột chũi là bao.

Thực ra thuỷ quân Thiên Hà cũng đối đãi với bọn chúng như thể đám chuột chũi.


Chỉ cần bọn chúng bước ra động phủ một bước, lập tức sẽ có mũi tên phóng tới.

Nếu bọn chúng cứ rúc mãi trong động?

Dưới mệnh lệnh của Thiên Bồng, rất nhiều thiên binh đã đáp xuống, bắt đầu đi bộ lùng sục trên mặt đất, bao vây từng cái huyệt động một, sau đó dùng biện pháp nguyên thủy nhất xử lý. Đó là phóng hỏa, hun khỏi, dùng mọi thủ đoạn bức đám yêu quái bên trong đi ra.

Từng cột khói bốc lên, như thể từng cây cột rào chắn, giam cầm cả Sương Vũ sơn vào bên trong.

Lại nói, làm vậy rất tốn công tốn thời gian, thế nhưng bọn họ cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Đám yêu quái này sống chết không chịu đi ra, chẳng lẽ Thiên Bồng lại sai đại quân giết vào hay sao?

Chiến lực của đám cao tầng Sương Vũ sơn không yếu. Không nói tới sáu yêu vương, chỉ với hơn hai ngàn yêu quái cảnh giới Luyện Thần trở lên, chiến đấu tới giờ ít nhất vẫn còn tới hơn một ngàn năm trăm tên. Chưa kể nếu đối phó với yêu quái bình thường, kỳ thật thiên binh bình thường cũng không chiếm ưu thế về mặt chiến lực đơn lẻ.

Trong huyệt động, không gian nhỏ hẹp, triển khai chiến trận thiên tướng hay triển khai quân trận thiên binh đối phó với yêu vương là điều cực kỳ khó khăn.

Dưới tình huống này, bất kỳ tướng soái tỉnh táo nào đều khó có thể mạo hiểm, ra lệnh cho cả đại quân nhảy thẳng vào trong huyệt động cả.

...

Lúc này, trên Sương Vũ sơn.

Ngưu Ma Vương lặng lẽ men theo phía sau mấy tảng nham thạch, tra xét tình thế dưới núi.

- Đại ca, hay chúng ta chạy đi? Năm người chúng ta, mang theo tam ca cùng đánh giết xông ra ngoài?

Sư Đà Vương ở bên cạnh nói.

- Không.

Ngưu Ma Vương lắc lắc đầu nói:

- Tình thế lần này không tính quá xấu, còn có thể kéo dài được.

- Cứ kéo dài thế này có ý nghĩa gì? Càng kéo càng nguy hiểm. Đến lúc đó phạm vi bị thu hẹp, bọn chúng có thể giăng lưới như lần trước, vây khốn cả bọn chúng ta.

- Bọn chúng không dám.


- Không dám?

- Hiện tại thuỷ quân Thiên Hà còn đang mở ba đường tiến công tới Hoa Quả Sơn. Đối thủ chủ yếu của bọn chúng chính là Hoa Quả Sơn. Chỉ cần chúng ta có thể gắng gượng đến lúc bọn chúng đối đầu với Hoa Quả Sơn, chắc chắn bên này sẽ lui quân.

Nhìn vẻ mặt kiên định không chút do dự của Ngưu Ma Vương, Sư Đà Vương yên lặng nuốt khan cổ họng.

Đây là tự an ủi mình sao?

Thuỷ quân Thiên Hà mở ba đường đánh tới Hoa Quả Sơn là chuyện cả thế giới này đều biết. Nhưng nếu chiến cuộc bên này bất lợi, Thiên Bồng sẽ không hạ lệnh ba cánh quân kia quay đầu sao?

Khi nào thuỷ quân Thiên Hà sẽ đối đầu với Hoa Quả Sơn? Đấy hoàn toàn là chuyện mà bản thân thuỷ quân Thiên Hà người ta quyết định...

...

Giày vò đến nửa canh giờ như vậy, cuối cùng Thiên Bồng đã nhìn thấy bên dưới cách chiến hạm không xa bắt đầu có từng con yêu quái không chịu nổi, lao ra khỏi huyệt động đầy khói đặc, sau đó bị các thiên binh bao vây sẵn gần đó không chút do dự đâm chém thành tổ ong.

Muốn hoàn toàn diệt sạch mỗi một huyệt động như vậy, ít nhất cũng cần phải mất mười hai canh giờ, cũng là mất trọn vẹn một ngày.

Có điều Thiên Bồng chỉ cho đám thủ hạ sáu canh giờ mà thôi. Sau khi hết sáu canh giờ, coi như động phủ đó có cá lọt lưới thì bọn họ cũng không để ý tới nữa.

Cứ theo tốc độ như vậy mà tính, nếu hai mươi tổ đội cùng lúc tiến lên cũng phải mất ít nhất một tháng mới có thể hoàn toàn bình định cả vùng đất này theo cách thức chậm rãi kia.

Chuyện này đã hoàn toàn trái ngược với ý định tốc chiến tốc thắng ban đầu của Thiên Bồng rồi.

- Không còn nhiều thời gian nữa.

Y ngẩng lên, bất đắc dĩ nhìn mặt trời treo cao trên đỉnh đầu rồi thở dài.

Có lẽ sau mười hai ngày nữa, viện quân Hoa Quả Sơn sẽ đến được đây? Không, có lẽ nhanh hơn, có thể chỉ cần mười ngày.

Đương nhiên nếu như Hoa Quả Sơn cả gan phái tinh nhuệ đến tiếp viện, như vậy Thiên Bồng sẽ dám hạ lệnh cho ba cánh quân kia kéo thẳng tới tiêu diệt Hoa Quả Sơn. Như vậy có thể xem là chuyện tốt.

- Hết cách rồi, không nghĩ bọn chúng cứng đầu đến thế, nhất định co cụm trong động phủ không đi ra ngoài.

Thiên Nội nói.

- Kỳ thật chủ yếu nhất vẫn là không nghĩ tới, lần này sáu tên yêu vương kia lại không bỏ chạy... Nếu bọn chúng bỏ chạy như lần trước thì tốt rồi. Như vậy đám yêu quái còn lại như rắn mất đầu, sẽ chạy trối chết tứ tán cả. Chúng ta cũng có thể tăng tốc tiêu diệt toàn bộ. Đến lúc đó, mục đích đánh tan Sương Vũ sơn cũng đã đạt được.

Mục đích trận chiến này không phải để giết sáu yêu vương, cũng không phải giết đám tiểu yêu, mà là tiêu diệt hơn hai ngàn con yêu quái cảnh giới Luyện Thần trở lên dưới tay sáu yêu vương kia.

Chỉ cần giải quyết xong bọn chúng, Thiên Bồng có thể chuyên tâm ứng phó với Hoa Quả Sơn. Giết sáu sáu yêu vương kia... cần phải bố trí cực kỳ nghiêm mật mới đảm bảo được không có sơ hở gì xảy ra. Nếu có thể thành công thì là điều tốt, còn không thành công cũng không cần cưỡng cầu.

Thiên Bồng vịn lan can tàu chiến hạm hít một hơi thật sâu, thì thào lẩm bẩm:


- Lần này ngoài ý đả thương được Bằng Ma Vương, không biết có thể nảy sinh tác dụng uy hiếp nào khiến sáu yêu vương trốn đi không? Có lẽ chúng ta nên nghĩ thêm cách khác...

"Ầm ~!"

Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn từ phía sau truyền đến, gió lốc ập tới thổi tung hai bên tóc mai của Thiên Bồng.

Tất cả thiên binh đều trở nên xôn xao.

Thiên Bồng chậm rãi xoay người, nhìn thấy một chiếc chiến hạm phe mình kéo theo một cột khói đen đặc, cùng với tiếng thét chói tai của đám thiên binh lúc chiến hạm kia lướt ngang qua chiến hạm chỉ huy của mình rồi rơi xuống. Cuối cùng, nó đập xuống mặt đất, vỡ nát vụn.

- Đây là...

Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong cột khói đen đó dần hiện ra hai bóng người.

- Tôn Ngộ Không, Cửu Đầu Trùng!

Thiên Cầm không khỏi trợn to mắt, hoảng sợ nói:

- Làm sao có thể tới đây nhanh như vậy được? Chẳng lẽ chỉ có hai người bọn chúng tới đây hay sao?

Tất cả thiên binh thiên tướng ở đây đều bị tràng tập kích này làm ngây ngốc cả người.

Không chỉ có thiên binh thiên tướng mà toàn bộ yêu quái còn sống sót sau trận càng quét đang thò đầu ra khỏi hang động bên dưới cũng sững cả người. Đến Ngưu Ma Vương và Sư Đà Vương trên đỉnh núi cũng không ngoại lệ.

- Sao bọn hắn lại tới đây? Không phải không kết minh sao?

Trong cột khói đen cuồn cuộn, Khỉ Đá thò đầu quan sát cuộc chiến phía dưới:

- Đây là nơi "đứng vững gót chân" mà bọn chúng nói đấy hả?

- Còn không phải sao!

Cửu Đầu Trùng hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Trước kia vừa gặp phải thuỷ quân Thiên Hà đã như cá nằm trên thớt, lần này như vậy không tính là đứng vững gót chân hay sao?

- Lần này không giống trước?

- Không giống.

Cửu Đầu Trùng lắc đầu, cười giễu đáp:

- Lần này là rùa đen nằm trên thớt. Thuỷ quân Thiên Hà còn phải bỏ chút thời gian cậy cái mai rùa ra mới hầm thịt rùa được. Không phải đã tiến bộ rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận