Đại Bát Hầu

Dịch giả: †Ares†
Biên: Spring_Bird

Khỉ đá không trở về phòng mình, cũng không tiếp tục tu hành, mà cứ thế đi thẳng, đi không có mục đích, chỉ đơn thuần là muốn cách xa Dương Thiền một chút.

Ở phía sau hắn, Phong Linh theo sát, không nói tiếng nào.

Hồi lâu sau, khỉ đá rốt cuộc dừng bước.

- Yên tâm đi, ta không sao. Nàng ta nói bừa thôi.

Khỉ đá nói.

Phong Linh cắn môi, muốn nói gì đó, lại không biết nói cái gì cho phải, yên lặng xoay xoay phất trần trong tay.

Khỉ đá thở dài, nói:

- Ngươi đi về trước đi.

Dứt lời, hắn lại cất bước bước lên trước.

- Ngươi muốn đi đâu?

- Ta muốn yên tĩnh một mình. Yên tâm đi, ta không sao.

Nhìn bóng lưng khỉ đá xa dần, Phong Linh ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Từng bước từng bước leo lên, mãi tới đỉnh núi, phát hiện không còn đường để đi, khỉ đá mới dừng bước.

Khom người, chống tay lên đầu gối, hắn thở hổn hển, tim đập kịch liệt, máu từ kinh mạch dồn nhanh lên não, khiến hắn có chút choáng váng.

Trước kia chưa bao giờ có chuyện này. Vận động một chút như vừa rồi, cho dù là ở hai tháng trước, còn xa mới chạm tới cánh cửa Nạp Thần, khỉ đá cũng không đến mức thở hồng hộc.

Nhưng bây giờ...

Mỗi lần tu hành đều giống như một lần bị tra tấn tới chết đi sống lại, cơ hồ vắt kiệt tất cả thể lực của hắn.

Ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là biển mây, là đỉnh núi chập chùng.

Ở sau hắn, là vách núi dốc cao.


Bậc thang đá Linh đài Phương Thốn sơn tới chỗ hắn đứng là kết thúc. Điểm cuối dẫn tới một lương đình (chòi nghỉ) phong cách cổ xưa. Bên cạnh đó là một gốc cây tùng vươn thẳng trời cao, nhìn giống như mọc ra từ tranh thủy mặc. Cũng không biết cây này đã bao nhiêu tuổi.

Bình thường rất hiếm khi có người đến nơi này, nên quanh lương đình toàn là cỏ dại rậm rạp.

Lẳng lặng vào trong ngồi, khỉ đá nhìn phong cảnh như tiên cảnh, tâm lại loạn như ma.

Dương Thiền là một nhân vật nguy hiểm, yêu cầu như vậy chẳng khác nào rao giá trên trời. Nhưng để hắn phiền lòng cũng không hoàn toàn là điều này - "Lão đầu tử, vì sao còn không ra tay? Không muốn thấy ta đột phá, hay là..."

Hắn không nghĩ ra, mơ hồ cảm thấy Tu Bồ Đề có tính toán của riêng mình. Thế nhưng đến cùng là tính toán gì, hắn không rõ.

Bản thân hắn hiểu thế giới này quá ít, nên không thể nhìn sự tình trước mắt để phán đoán, chỉ có thể kẹp đuôi lại làm người.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, đã làm cho hắn không rét mà run.

Hắn không muốn trở thành Tôn Ngộ Không trong trí nhớ. Nhưng trước mắt, đó là hắn muốn sao?

Tu vi là nhất định phải đột phá, nếu không hắn khổ cực như vậy đến tận giờ có nghĩa gì?

Thế nhưng coi như muốn đột phá, bài trừ đủ loại nhân tố, hắn cũng không muốn liên quan tới Dương Thiền.

Dương Thiền này rõ ràng là phản Thiên Đình, so với ca ca của nàng ta còn phản hơn.

Thế nhưng không đáp ứng Dương Thiền thì phải làm thế nào đây?

Khỉ đá cứ ngồi đó, thở hổn hển, nhìn chăm chú ngọn núi nơi xa, đầu rối như mớ bòng bong.

Hắn nhớ tới Hoa Quả Sơn, nhớ tới ngôi mộ cô độc trên sườn núi cách đây hơn mười vạn dặm, nhớ tới con đường đi mất mười năm kia.

Mãi tới lúc mặt trời chiều lặn về Tây, suy nghĩ mãi vẫn chẳng được ích lợi gì, hắn đành bất đắc dĩ phủi phủi quần đứng lên, đi trở về.

Trở lại trong Lăng Yến lý, từ đằng xa khỉ đá đã trông thấy Phong Linh đang đứng trên tảng đá nhìn ra xa.

Thấy hắn trở về, Phong Linh thở phào nhẹ nhõm, chạy chầm chậm đến trước mặt hắn.

- Ta tốt hơn nhiều rồi, không có chuyện gì.

Khỉ đá nhẹ giọng nói một câu, nhưng không nhìn vào mắt Phong Linh, điều này làm cô bé hơi căng thẳng.

- Khỉ à, ngươi đừng buồn.


Phong Linh cố nở nụ cười, nói:

- Ta tìm sư phụ của ta, sư phụ... Sư phụ nhất định có cách, chỉ cần mấy ngày nữa...

Khỉ đá quay đầu thản nhiên cười cười, đưa tay xoa đầu Phong Linh:

- Yên tâm đi, tự ta có cách. Cảm tạ ngươi.

Thanh Phong Tử có cách sao?

Có lẽ là có, nhưng Tu Bồ Đề còn không quản, lẽ nào Thanh Phong Tử lại dám quản?

Có lẽ đây căn bản là một phần trong kế hoạch của Tu Bồ Đề. Tại sao Dương Thiền tới trùng hợp như vậy, tới đúng lúc như vậy chứ?

Khỉ đá cảm giác mình muốn điên rồi. Lão đầu tử này, thực sự coi hắn là con khỉ để diễn trò sao?

Ban đêm, khỉ đá co người lại ở một góc tường như một bóng ma, nhắm mắt lại, nhưng không tu hành hấp thu linh khí, mà đang cố sức điều chỉnh khí tức của mình, nghĩ cách đạt tới trạng thái lý tưởng nhất có thể.

...

Trên một đoạn hành lang tại Phi Vân các, một nam thanh niên mặc đạo bào màu đỏ in hình bát quái, đôi mắt sắc bén như mắt ưng, đang chống tay lên lan can, lặng yên nhìn xuống đạo quán.

Ở phía sau người này chính là căn phòng của Thanh Vân Tử. Cánh cửa phòng kia mở toang, Thanh Vân Tử ngồi ngay ngắn trong bóng đêm. Ánh trăng xuyên thấu qua khe cửa sổ, chiếu lên người Thanh Vân Tử, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt.

- Ta còn chưa đi gặp sư phụ, đã tới chỗ của ngươi.

Nam thanh niên kia có chút không kiên nhẫn, nói:

- Ngươi nói là vì việc này ngươi đóng cửa không ra sao?

Trong bóng đêm, Thanh Vân Tử vẫn không nhúc nhích, cũng không đáp lời.

- Bị tân sư đệ khi dễ, ngươi nói ngươi có buồn cười không?

Nam thanh niên hung hăng mỉa mai.

Mãi một lúc sau, phía sau truyền đến một tiếng thở dài:


- Tam sư huynh, hành vi lần này của sư phụ rõ ràng là có sai. Cứ như vậy, công lý trong quán ở chỗ nào? Có điều...

- Có sai?

Nam thanh niên vỗ một chưởng lên lan can, chặn lời Thanh Vân Tử, rồi xoay người lại, trừng mắt quát:

- Cái gì là "có sai"?

Theo cơn cảm xúc, áo bào đỏ trên người nam thanh niên trở nên càng thêm rực sắc, giống như là một ngọn lửa đang cháy.

Người này là tam đệ tử của Tu Bồ Đề, Đan Đồng Tử!

Bị Đan Đồng Tử chất vấn như vậy, Thanh Vân Tử lại im lặng.

Đan Đồng Tử lạnh lùng nói:

- Thế gian này, cái gì là đúng, cái gì là sai? Công lý? Đạo trời? Chính nghĩa? Trật tự? Ta thật không rõ đầu óc ngươi suốt ngày cứ nghĩ cái gì đây! Đúng sai quan trọng như vậy sao? Lão đầu tử còn sống lâu hơn chúng ta cả vạn năm, dám trêu họa thì sẽ biết cách dọn dẹp, không cần chúng ta ở đây miên man suy nghĩ!

Một bóng người mặc đạo bào màu xám từ bên ngoài nhảy vào, đáp xuống cạnh Đan Đồng Tử, quỳ xuống đất, hành lễ.

Đan Đồng Tử chỉ gật gật đầu, không nói tiếng nào, lộ vẻ vẫn còn nổi nóng.

Người tới có thân hình cường tráng, ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh, lại lạnh như băng, bên má trái còn có một vết sẹo dài rất rõ.

- Bẩm sư phụ, con khỉ kia đã ra rồi. Kính Hành đang theo dõi nó.

Nét mặt đang giận dữ của Đan Đồng Tử giãn ra, dần hiện vẻ tươi cười, phẩy tay áo nói:

- Đánh cho nó một trận, phải đánh tới khi cầu xin tha thứ, để nó nhớ cả một đời!

- Kính Ý lĩnh mệnh.

Người mặt sẹo gật đầu, nhảy từ trên lầu các xuống, biến mất trong màn đêm.

Trong bóng đêm, Thanh Vân Tử há to miệng, do dự mãi mới nói:

- Sư huynh sao phải khổ vậy chứ?

- Khổ? Khổ sao? Ha ha ha ha! Ta cao hứng!

Đan Đồng Tử nắm chặt tay, cặp mắt ưng hơi híp lại, nhìn dãy núi trùng điệp phía xa:

- Ta muốn xem, một con khỉ, dựa vào cái gì muốn làm sư đệ của ta!

...


Đêm khuya tối đen, trên vách đá lạnh như băng, khỉ đá cắn răng leo dần dần từng bước xuống.

Hắn chọn con đường khó khăn nhất, từ cửa sổ căn nhà gỗ leo ra, leo lên vách núi vạn trượng thẳng đứng, vượt qua Thanh Vân các, mới đến con đường đá.

Có lẽ do thời gian dài an ổn, nên các đạo đồ đã buông lỏng cảnh giác. Dọc theo đường đi im ắng không một tiếng vang.

Nhưng không biết tại sao, tim của khỉ đá cứ đập liên hồi, tựa như nguy hiểm đã gần trong gang tấc.

Lén lút lợi dụng cỏ cây hai bên đường, khỉ đá ẩn mình tiến tới, thế nhưng vẫn một mực bất an.

"Giờ cũng chỉ Tàng Kinh các có thể giúp ta. Bất kể thế nào, phải tự mình tìm được biện pháp." Hắn nghĩ.

Lúc này, trên một trạc cây cao phía sau hắn, một bóng người như là u hồn vô thanh vô thức theo sau.

Khi khỉ đá ra khỏi rừng cây, sắp tiến vào một bụi cỏ lau cao hơn người thì một bóng đen từ trên trời giáng xuống, cách hắn chỉ trong gang tấc.

Tay ôm quyền, đạo đồ mặt có vết sẹo hơi cúi, lạnh lùng nhìn chằm chằm khỉ đá, nói:

- Đan Đồng Tử tọa hạ đệ tử Kính Ý, bái kiến sư thúc.

Hung thần ác sát.

Mới vừa quay đầu lại, khỉ đá lại nhìn thấy một bóng người từ trên cây nhảy xuống.

Người này cũng mặc đạo bào xám như đạo đồ mặt sẹo, dáng người thon dài, hông dắt một thanh loan đao, một bên mắt che miếng vải màu đen.

- Đan Đồng Tử tọa hạ đệ tử Kính Hành, bái kiến sư thúc.

Khác với những đệ tử vốn văn nhược trong đạo quán, hai người kia căn bản không giống đạo sĩ, mà giống thổ phỉ nhiều hơn.

- Đan Đồng Tử...

Khỉ đá hơi nhíu mày, rồi khẽ cười khổ: "Rốt cuộc là đã trở lại. Giờ ta muốn chạy, chỉ sợ cũng chạy không thoát."

Bất giác hắn nắm chặt nắm tay.

Mây đen tán đi, trăng tròn nhô lên cao.

Ánh trăng chiếu thẳng lên mặt khỉ đá, chiếu lên răng nanh, chiếu rõ vẻ mặt dữ tợn, giống như một con mãnh thú đến đường cùng chuẩn bị liều chết của hắn.

Ban đêm yên tĩnh truyền đến từng tràng âm thanh ồn ã. Hiển nhiên, không chỉ hai người trước mắt biết khỉ đá rời khỏi nhà gỗ.

- Cút ngay ~!

Khỉ đá gào lên như bệnh tâm thần. Tiếng gào vang dội trong đêm, khiến vô số con chim đang im lìm trong những tán cây bị kinh động, bay vụt lên không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận