Nghỉ ngơi mấy ngày, đơn ly hôn lẫn từ chức đều đã gửi. Cô nghĩ, nếu đã không tin tưởng nhau, tình cảm đương nhiên sẽ không bền vững. Đau dài chi bằng đau ngắn, sớm chấm dứt cuộc tình này, biết đâu sẽ tốt cho cả hai?
...
Cổ phiếu của CK(tập đoàn nhà Rum) liên tục bị rớt giá. Kẻ có IQ thấp nhất cũng biết, nhất định là anh đã nhúng tay vào.
Cả Nhật Bản, à không, cả Châu Á này ai mà không biết, anh chính là từ cổ phiếu mà đi lên. Sàn chứng khoáng đấu tranh khốc liệt, anh chỉ xem như đang diễn tuồng, ngoắc tay một cái, muốn lên thì cao tận trời, muốn nó tụt thì thảm thương không cần nói!
Rum hay qua nhà hỏi thăm xem cô có cần giúp gì không. Trên môi Rum, nụ cười hăng hái chưa bao giờ tắt, nhưng cô đọc được trong mắt Rum vẻ thống khổ vô cùng.
Tháo tạp dề, cô bưng thức ăn ra bàn. Ánh mắt ngập tràn quan tâm hỏi:
-Này, có cần em giúp gì không?
Rum đan hai tay lại với nhau, chống lên bàn
-Vật nhỏ, em giúp được sao?
Cô không nói, chỉ lẳng lặng ngồi xuống. Căn nguyên ngọn nguồn dẫu sao cũng vì cô, không lẽ lại bắt CK chịu đựng? Lúc đó, không những Rum, mà cả gia đình anh và nhân viên trong công ty cũng sẽ liên lụy. Chỉ vì sự tự do của cô, như vậy có đáng không?
Thấy cô cụp mắt có vẻ ái náy, Rum bèn lên tiếng pha trò
-Này vật nhỏ, nếu có người ngoài không biết nhìn vào, có lẽ còn nghĩ chúng ta là vợ chồng son nhỉ?
-Rum, đừng nói bậy!
-Vợ à, thức ăn em nấu thật là ngon!
Tính Rum nói giỡn như vậy, cô cũng đã quen.
...
Ăn xong, Rum ngỏ ý giúp cô dọn dẹp, nhưng cô lắc đầu vì lúc này Rum nên tập trung lo cho CK chứ không phải là cô.
Thẻ tín dụng của Kyoko, trước mắt cô tạm rút một trăm ngàn yên mua laptop và một số thứ cần thiết.
Cả buổi tối, cô thức trắng bên cái lap còn mới tinh.
Màn hình, một trận các con số tăng giảm nhìn chóng cả mặt. Về chứng khoáng, cô cũng gọi là tạm hiểu đôi chút. Tự thấy có lỗi, cô đơn thân độc mã chống lại anh-ông hoàng cổ phiếu!
Các con số của CK đã tăng lên đôi chút, không còn rớt xuống tận đáy nữa.
Mắt cô mệt mỏi, quần thâm cũng ngày một rõ hơn. Con số vẫn lơ lửng, không thể nào tăng thêm dù chỉ một chút chứ đừng nói tới hồi phục lại nguyên trạng.
Gia đình Rum đều biết nguyên nhân, họ ép Rum phải xin lỗi Kaiba, trả cô lại cho anh. Rum cư nhiên không chịu. Khó khăn biết bao nhiêu cậu mới đem cô giữ bên mình.
Mở buổi họp báo, Rum nhàn nhã bảo cậu sẽ rời khỏi chiếc ghế tổng giám đốc của CK. Nhưng kết quả cũng không khá hơn là bao. Thậm chí, anh còn thừa cơ ép xuống, khiến CK đứng trước nguy cơ phá sản. Mà đối lập lại với CK, Kaiba Croup-KC cổ phiếu tăng nhanh chóng mặt. Nhanh hơn bất cứ những lần trước đây, chỉ mới 3 ngày đã tăng hơn 50%.
Cô đành bỏ cuộc. Cô đã làm mọi cách, bỏ không biết bao nhiêu công sức, đổi lại, chỉ khiến số % nhích chậm còn hơn ốc sên bò trên tường bôi mỡ.
Anh thì đắc ý. Chỉ cần nói vài câu, gõ vài phím, lập tức khiến một công ty nhất nhì Tokyo đứng trước thềm đổ vỡ.
Đến nước này, ngoài hạ mình cầu xin anh, chẳng còn cách nào hữu dụng.
Ý nghĩ ấy vừa để Rum biết liền bị cậu gạt bỏ. Có bản lĩnh đem cô về, không lẽ lại không có khả năng giữ lại cô quá một tuần?
Nhưng không thể phủ nhận, đây là cách duy nhất!