Lâu Sở Nhi quay lại hội trường sảnh tiệc, trông thấy Thư Ngân Cầm đang cùng một vài vị tiểu thư khác nói chuyện, bên cạnh thì không thấy Lạc Phương Dật đâu.
Cô vốn định tìm thử thì Novin từ đâu bước tới, nói khẽ: “Boss đang ở trên lầu đợi cô.”
Lâu Sở Nhi gật đầu, sau đó lên lầu tìm đến phòng mà Novin đã nói.
Cô đẩy cửa bước vào trong.
Lạc Phương Dật ngồi trên ghế bành, hút một điếu thuốc đang dở, áo khoác âu phục vứt sang một bên, nơ cài cũng tháo ra.
Hắn nhìn cô rồi hỏi: “Giữa buổi tiệc cô đã đi đâu?”
Trong lòng hắn có một sự khó chịu không rõ.
Hắn khiêu vũ cùng Thư Ngân Cầm, cô lại không chút phản ứng khó chịu mà còn bỏ đi đâu mất không biết.
Hắn không biết cảm giác khó chịu này của mình nên giải thích thế nào, cũng không biết vì sao có cảm giác này.
Lâu Sở Nhi ngồi xuống ghế bên cạnh, cô liếc mắt nhìn qua, thờ ơ đáp: “Mẹ anh tìm tôi.”
Ánh mắt Lạc Phương Dật có chút thay đổi.
Không biết có phải là cảm nhận sai không nhưng Lâu Sở Nhi cảm giác bầu không khí đã thay đổi trong một khoảnh khắc cô thốt ra câu nhắc về Ninh Ngọc Vi.
Bản thân Lâu Sở Nhi từ cuộc nói chuyện với Ninh Ngọc Vi ban nãy đã xuất hiện một loạt câu hỏi nghi vấn không tìm được lời giải đáp.
Vốn dĩ cô không muốn can thiệp quá nhiều, quá sâu vào chuyện nội bộ của Lạc Bội La Na nhưng hôm nay Lâu Sở Nhi càng ý thức được, cô rơi vào một vũng bùn, muốn thoát khỏi nó bắt buộc phải hiểu được nội hàm bên trong, bằng không cô sẽ bị nhấn chìm.
“Bà ấy nói gì với cô?”
Lạc Phương Dật hỏi, giọng điệu lạnh lùng nhưng có thể nhận ra thực chất rất quan tâm.
Hắn luôn giả vờ không để tâm đến Ninh Ngọc Vi, mặc kệ mọi chuyện bà ta làm nhưng sâu thẳm lòng hắn vẫn hướng về người mẹ ruột này.
“Trước khi trả lời câu hỏi của anh, tôi có một điều muốn hỏi, hy vọng anh có thể nói thật cho tôi biết.
Lâu Sở Nhi thật, có phải bị mẹ anh giết chết hay không?”
Lạc Phương Dật liếc sang nhìn cô, ánh mắt chuyển sang vẻ thù địch, cả người đều cảm nhận được sát khí tỏa ra.
Lâu Sở Nhi vốn không định tìm hiểu về cái chết của Lâu Sở Nhi thật kia, dù sao cũng không liên quan đến cô.
Nhưng hôm nay khi nói chuyện với Lạc Phương Dật, Lâu Sở Nhi đột nhiên nhận ra một vấn đề to lớn.
Lạc Phương Dật bảo vệ Lâu Sở Nhi thật rất kỹ càng, hắn sẽ không sơ sót đến độ để người khác đột nhập vào giết hại Lâu Sở Nhi thật.
Chỉ nhìn vào năng lực phòng thủ của chính bản thân hắn khi đối phó với cô cũng biết rõ không dễ gì xâm nhập vào bên cạnh hắn.
Nhưng Lâu Sở Nhi thật lại chết ngay trong chính ngôi nhà mà hắn sắp xếp người bảo vệ.
Đây chỉ là sơ suất hay còn ẩn tình gì khác?
Càng đáng nói hơn Lạc Phương Dật không thể không biết ai là kẻ đã giết Lâu Sở Nhi.
Nếu vậy tại sao hắn đối với đối phương lại không có bất kỳ hành động gì? Chỉ có hai khả năng, đối phương là người mạnh hơn hắn hoặc đối phương là người hắn không thể và không muốn tổn hại.
Kết hợp với việc Ninh Ngọc Vi biết được cô không phải Lâu Sở Nhi thật, lời nói chắc chắn như vậy chỉ có thể chứng minh bà ta biết Lâu Sở Nhi thật sự đã chết, không thể kết hôn cùng con trai mình.
Nếu người thật sự đứng sau cái chết của Lâu Sở Nhi là Ninh Ngọc Vi, vậy thì tất cả nghi vấn về sự kỳ lạ trước đó của Lạc Phương Dật cũng hoàn toàn có thể giải thích một cách hợp lý.
Hắn sơ suất vì đối phương là mẹ mình, hắn biết rõ Ninh Ngọc Vi là người ra tay nên mới không thể có hành động gì.
Hiện tại đây là sự thật mà Lâu Sở Nhi có thể đoán ra được, cô chỉ muốn xác minh đó có phải đúng như suy nghĩ của mình hay không.
Lạc Phương Dật đáp lại câu hỏi của cô một cách lững lờ: “Chuyện này cô không có quyền can thiệp.
Cô chỉ cần làm tốt việc của mình mà thôi, chuyện khác đừng nhúng tay vào.”
Lâu Sở Nhi cười.
Một người hai người đều thay phiên nhau nói với cô nên biết thân phận biết điểm dừng ở đâu, đúng là rất ăn ý.
Nhưng Lạc Phương Dật càng né tránh thì chỉ càng chứng minh suy nghĩ của cô là đúng.
“Lạc Phương Dật, tôi hiện tại là Lâu Sở Nhi.
Nếu thật sự người hại chết Lâu Sở Nhi thật là mẹ anh, tôi hy vọng anh có thể nói thật cho tôi biết.
Tôi không thể mơ hồ đóng vai một người đã chết trong khi người khác đã biết sự thật, như vậy quá miễn cưỡng.
Mẹ anh đã biết tôi là đồ giả.”
Nhìn thấy Lạc Phương Dật im lặng, ánh mắt có phần chuyển động, Lâu Sở Nhi biết lời nói của mình đã phần nào lay chuyển được hắn.
Cô lại tiếp tục nói thêm: “Vàng thật không sợ lửa, đáng tiếc tôi là đồ giả nên tôi rất sợ.
Tôi cần phải biết ai là hung thủ, bằng không anh bảo tôi diễn kiểu gì.
Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà diễn à?”
Lạc Phương Dật nhíu mày.
Lời cô nói không sai.
Nếu cô cứ cố diễn trong khi không biết được nội tình của người bản thân đang diễn thì sớm muộn cũng bị ép đến lộ thân phận thật.
Ngay từ đầu Ninh Ngọc Vi đã có ý ngăn cản, chỉ sợ Lâu Sở Nhi không thể tiếp tục được lâu.
Lạc Phương Dật cũng biết kế hoạch giả mạo này không thể kéo dài, hắn cũng chỉ nhất thời mới làm như vậy.
Bởi vì hôn lễ trước mặt không thể hoãn, hắn buộc phải tìm một Lâu Sở Nhi mới ăn nói được với Lâu Gia.
Hắn vốn định đợi qua một thời gian, sau khi ổn định thì tìm một lý do để Lâu Sở Nhi thoái hôn về nhà mẹ đẻ, sau đó tạo một màn tai nạn ngoài ý muốn hợp thức hoá mọi thứ.
Nhưng tình hình bây giờ phức tạp hơn hắn nghĩ.
Mọi thứ đã vượt khỏi ý định ban đầu, hắn cũng lo lắng sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Sau khi nghĩ kỹ, hắn quyết định đem sự thật nói cho Lâu Sở Nhi.
“Không sai, đúng như cô đang suy nghĩ.
Mẹ tôi chính là người đã giết chết Lâu Sở Nhi thật.”.