Hội nghị nói đến liền đến.
Buổi sáng thức dậy, Lâu Sở Nhi đã trang điểm một lớp cầu kỳ rồi ăn vận trang trọng, cao quý chuẩn bị đến buổi hội nghị.
Trong số nguyên lão của gia tộc có một vị rất khó tính, hơn nữa cực kỳ trọng nghĩa khí.
Năm đó Lạc Viên Khởi từng cứu mạng ông ta nên sau khi Lạc Viên Khởi chết bất đắc kỳ tử, ông ta là người sốt sắng điều tra nhất.
Người này cũng là người có quyền quyết định cao nhất trong hội nguyên lão.
Lâu Sở Nhi bước ra khỏi phòng vào lúc tám giờ rưỡi, hội nghị đã bắt đầu từ lúc tám giờ.
Bạch Hướng Sinh đứng chờ sẵn bên ngoài, vừa nhìn thấy cô đã mỉm cười đưa tay ra đón: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Lâu Sở Nhi đặt tay lên tay anh ta, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc mà đáp: “Chuẩn bị xong rồi.”
Vào lúc này, phía bên hội nghị đang tranh cãi um sùm, đã loạn thành một đoàn.
Lạc Vãn Chi mấy hôm trước đã chủ động rút lui khỏi cuộc chiến tranh quyền thừa kế, hiện tại chỉ còn Bạch Hướng Sinh và Lạc Phương Dật là ứng cử viên sáng giá.
Hiện tại đang tranh cãi kia chủ yếu là hai phe đối địch, phe ủng hộ huyết thống muốn để Lạc Phương Dật lên kế thừa, phe ngoại tộc lại muốn Bạch Hướng Sinh.
Không cần nghĩ cũng biết phe ngoại tộc là người của Ninh Ngọc Vi.
Bọn họ đang cãi nhau, còn Lạc Phương Dật thì vẫn luôn xem đồng hồ.
Hắn không biết vì sao Lâu Sở Nhi lại đến muộn như vậy, liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Hắn ngoắc tay gọi Novin đang đứng phía sau.
Novin liền cúi người xuống gần.
“Lâu Sở Nhi đâu? Sao giờ này còn chưa đến?”
Novin lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ.
Lúc sáng đã dặn dò người hầu chuẩn bị cho cô ấy xong đúng giờ.
Có cần tôi đi xem qua một chút không?”
Lạc Phương Dật nhíu mày, lắc đầu đáp: “Không cần đâu!”
Ninh Ngọc Vi lúc này đang ngồi vị trí đầu bàn đã quan sát hết tình hình.
Bởi vì là vợ cả của Ông trùm, bà ta cũng có quyền hạn tham gia vào hội nghị, hơn nữa còn có quyền quyết định tương đương với Lạc Viên Khởi.
Ninh Ngọc Vi gõ gõ tay xuống bàn, hắng giọng: “Các vị, đừng tranh cãi nữa.
Chúng ta quyết định dựa trên lợi ích của tổ chức.
Ông trùm kế vị chắc chắn phải là người có thể mang lại lợi ích, quyền lực cũng không thể thiếu.”
Phe ủng hộ Lạc Phương Dật liền lên tiếng.
Bọn họ đều cho rằng Lạc Phương Dật là người thích hợp nhất.
Không chỉ là huyết thống trực hệ mà còn là người có tài về mọi phương diện, lại không cần nói về sức mạnh và quyền lực, Lâu Sở Nhi của Lâu Gia đã là hậu thuẫn vững mạnh nhất về sức mạnh vũ khí, đây là điều không phải ai cũng có thể có được.
Phe ủng hộ Bạch Hướng Sinh lại nói rằng Bạch Hướng Sinh tuy không phải trực hệ nhưng là người có tài, có đầu óc tính toán, huống hồ cũng có không ít doanh nghiệp đứng tên, đây là sức mạnh tài chính không thể phủ nhận được.
Cứ cãi qua cãi lại cũng không xong, lúc này Lâu Sở Nhi ở bên ngoài cửa bước vào cùng với Bạch Hướng Sinh, đi phía sau còn có Thư Ngân Cầm.
Điều này làm cho cả sảnh hội nghị đều đứng hình, lặng lại như tờ.
Ninh Ngọc Vi đã âm thầm nở nụ cười vui mừng.
Tất cả mọi người đều không hiểu vì sao Lâu Sở Nhi rõ ràng là người của Lạc Phương Dật lại tiến vào cùng với đối thủ lớn nhất của Lạc Phương Dật.
Lúc này sắc mặt của Lạc Phương Dật cũng có chút bất ngờ, hắn hơi nhíu mày lại và cái nhìn trở nên sắc lạnh.
Đến cả Novin cũng cảm thấy không thể hiểu được.
Lâu Sở Nhi đến ngồi ở bàn phía đối địch với Lạc Phương Dật, cũng tức là bàn hội nghị của phía Bạch Hướng Sinh.
Điều này khiến cho ai nấy đều không thể tin được.
Hơn nữa, Bạch Hướng Sinh còn ân cần kéo ghế cho Lâu Sở Nhi.
Lạc Phương Dật nhíu mày, chưa kịp lên tiếng thì đã có một người trong hội lên tiếng hỏi trước: “Lâu tiểu thư, cô như vậy là sao?”
Lâu Sở Nhi ngồi tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân dáng vẻ hiên ngang.
Cô đưa mắt nhìn thử thái độ của Lạc Phương Dật.
Dù có giỏi che giấu đến mấy cũng có thể nhìn ra hắn ta đang bất ngờ, hành động cũng không còn tự nhiên lưu loát nữa.
Lâu Sở Nhi gõ gõ tay lên bàn, cô nhún vai, nói hằng một vẻ hiển nhiên: “Chắc các vị cũng thấy lạ.
Nhưng hôm nay tôi muốn nhân cơ hội này để nói luôn, tôi và Lạc Phương Dật thiếu gia sẽ ly hôn.
Đơn ly hôn ở đây, từ nay Lâu gia và Lạc Phương Dật không còn quan hệ gì nữa.
Như các vị đã thấy, tôi cũng như Lâu Gia đã quyết định sẽ chọn Bạch tiên sinh đây.
Tôi đã nói rõ ý muốn của mình, các vị chắc không còn thắc mắc gì nữa.”
Lạc Phương Dật sững người, bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Hắn nhìn cô bằng con mắt thù địch và giọng điệu thì đanh thép như muốn giết người: “Lâu Sở Nhi, em đang nói gì vậy chứ? Ly hôn? Em đã hỏi qua tôi chưa, tôi đã đồng ý sao?”
Lâu Sở Nhi nghiêng đầu, nhăn mặt đáp: “Xin lỗi anh, tôi không phải đang xin ý kiến từ anh mà đây là quyết định cá nhân tôi.
Hơn nữa, anh có không đồng ý cũng không làm gì được tôi, tôi chỉ muốn nhắc anh nhớ, từ nay về sau chúng ta không còn là vợ chồng nữa.”
Lạc Phương Dật điếng người.
Không thể tin được hắn đã bị cô phản bội một cú đau như vậy.
Lâu gia là con bài mạnh giúp đỡ hắn rất nhiều, mất đi hậu thuẫn này thì phải tốn thời gian mới khôi phục lại nguồn lực.
Nhưng hắn bây giờ không có thời gian nữa.
Càng huống hồ qua chuyện này sẽ khiến cho các nguyên lão mất đi lòng tin với hắn, cho rằng hắn không đủ bản lĩnh để giữ lại một trung thần mạnh mẽ.
Lâu Sở Nhi vậy mà lại giở quẻ vào phút quan trọng khiến hắn trở tay không kịp.
Lúc này Thư Ngân Cầm bước lên phía trước một bước, nhìn thẳng
Lạc Phương Dật mà nói: “Thưa các vị nguyên lão đáng kính, tại đây tôi muốn nói với các vị một sự thật quan trọng rằng tôi đã biết hung thủ sát hại Ông Trùm.
Đó chính là Lạc đại thiếu gia.”
Cả sảnh hội nghị trong phút chốc trở nên yên lặng đến mức bàng hoàng.
Lạc Phương Dật lập tức hiểu ra toàn bộ.
Đầu tiên là Lâu Sở Nhi phản bội để khiến hắn mất mặt trước mọi người, sau đó Thư Ngân Cầm lại đổ cái tội sát hại này lên đầu hắn.
Đây rõ ràng là một ván cờ đã được bày sẵn từ rất lâu, mà hắn sớm đã bước vào ván cờ này không chút hay biết.
Lối ra duy nhất của ván cờ đang chờ hắn này lại chính là vực sâu không đáy.