Trong những ngày này, Ninh Ngọc Vi luôn cảm thấy dằn vặt, đêm đến cũng không thể ngủ yên.
Bà dường như đã đạt được hết thảy mong muốn, đã báo được mối thù đè nặng bấy lâu.
Nhưng bà không hề vui vẻ.
Câu nói của Lạc Viên Khởi và Lâu Sở Nhi trước khi chết đều luôn dằn vặt tâm trí bà, đến nỗi từng lúc đều có thể nghe thấy âm thanh vang vọng bên tai.
Bà luôn cho rằng mình ghét Lạc Phương Dật nhưng những ngày này, nhìn thấy hắn lầm lũi trong ngôi nhà lớn, dáng vẻ cô độc đến bi thảm đó khiến Ninh Ngọc Vi xót xa.
Giờ đây, bên cạnh Lạc Phương Dật đã chẳng còn ai.
Mà tất cả đều do bà.
Ninh Ngọc Vi đã cướp đi tất cả của chính con trai mình.
Có một buổi chiều mưa, Ninh Ngọc Vi đi dạo vườn sau trông thấy Lạc Phương Dật ngồi bên gốc cây, đôi mắt xa xăm nhìn vào ngôi mộ của Lạc Viên Khởi.
Giống như có sự thôi thúc, Ninh Ngọc Vi đã chủ động tiến lại gần.
Nước mưa đã làm ướt gương mặt và bộ quần áo, nét mặt Lạc Phương Dật hờ hững đến lạnh lẽo.
“Mẹ hận ông ấy lắm sao?”
Ninh Ngọc Vi im lặng một lúc rồi mới đáp: “Vậy con thì sao? Con không hận Lâu Sở Nhi đã phản bội mình sao?”
Lạc Phương Dật ôm mặt cười khổ, hắn đứng dậy, đôi mắt hướng về một chân trời xa xăm.
“Cho đến tận lúc này, hình như con đã hỏi mẹ vô số lần về việc mẹ thật sự không thương đứa con trai này hay sao.
Và câu trả lời của mẹ luôn luôn là thật sự không thương.
Mẹ ghét con đến cay đắng.
Có lẽ bản thân con là một lỗi sai phạm ở đâu đó.
Con chỉ muốn xác minh, liệu mẹ có muốn con biến mất khỏi thế giới này không?”
Câu nói nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Lạc Phương Dật nhưng lại khiến Ninh Ngọc Vi cảm thấy như tảng đá đè nặng.
Lúc này bà ta giống như một người mù đột nhiên nhìn thấy ánh sáng chói lọi.
Giống như người đi trong bóng tối đột nhiên tìm được lối ra.
Thức tỉnh, có lẽ là cảm giác thế này.
Và khi Ninh Ngọc Vi nhận ra, bản thân lại trở nên câm lặng.
Bà thật sự có lẽ không muốn có đứa con trai này, đó vĩnh viễn là sự thật không thể phủ nhận.
Nhưng bà không có can đảm và nhẫn tâm để mong đứa con này biến mất khỏi thế giới.
Lạc Phương Dật cười khổ, giọng nói dường như có phần chua chát: “Khi mẹ bắt đầu thù hận cha con, con chưa ra đời.
Khi mẹ ghét bỏ con, con chỉ là một đứa trẻ.
Mẹ, đây là kết quả mong muốn sao? Mẹ đã toại nguyện hay chưa?”
Lạc Phương Dật đưa ánh nhìn qua Ninh Ngọc Vi, đối diện trực diện mà hỏi: “Mẹ giết người con yêu rồi.
Mẹ đã đánh bay cơ hội của con.
Mẹ đã toại nguyện chưa? Thứ mẹ muốn chính là con cả đời cô độc, vĩnh viễn là kẻ không có ai yêu, không được yêu thương sao?”
Ninh Ngọc Vi lúc này giống như vỡ oà là sự hối hận muộn màng.
Bà vứt bỏ cây dù, lao đến níu lấy tay Lạc Phương Dật như níu lấy sự tha thứ sau cùng.
Nước mắt lăn dài trên má là những giọt nước mắt muộn màng.
“Mẹ sai rồi! Phương Dật, mẹ sai rồi! Mẹ thật sự… thật sự chưa từng muốn mọi thứ trở thành thế này.
Mẹ đã điên rồi, mẹ đã biến thành bộ dạng mình ghét nhất.
Phương Dật, mẹ phải làm gì đây? Mẹ thật sự, chưa từng muốn mọi thứ trở thành thế này."
Trên đời vốn chẳng có nếu như.
Ông trời thực ra rất tàn nhẫn.
Vận mệnh sẽ không cho phép bất kỳ ai hối hận.
Ninh Ngọc Vi là một kẻ đáng thương nhiều hơn đáng hận.
Bản thân bà đã lầm đường lạc lối kể từ khi bà mất đi tương lai vào trong tay kẻ khác.
Ninh Ngọc Vi giống như một kẻ thầm lặng lang thang chờ ngày tái sinh.
Trong khoảng thời gian mộng mị đó đã không tự chủ được mà làm vô số chuyện.
Nếu phải trách, có lẽ chỉ có thể trách số mệnh quá nghiệt ngã.
Ninh Ngọc Vi có lẽ bị ép đến điên.
Nếu như bà ta không trả mối thù trong lòng, thì đời này Ninh Ngọc Vi có lẽ phải sống vất vưởng như một người đã chết.
Nhưng cách bà ta trả thù lại cực đoan quá độ.
Ninh Ngọc Vi ngỡ đâu khi kết thúc tất cả bà có thể quay về điểm ban đầu.
Không thể ngờ được là trong quá trình này bà lại đẩy những người thân rơi vào bước đường cùng.
Bà có thể trả được thù nhưng bà vĩnh viễn mất đi người thân yêu nhất.
Giờ đây Ninh Ngọc Vi khóc, là sự hối hận, là nỗi đau đã dày vò bà biết bao nhiêu năm.
Lạc Phương Dật thở một hơi bất lực.
Hắn luôn là kẻ phải thu dọn tàn cuộc.
Từ nhỏ đến lớn đều rất sợ một bước đi sai sẽ mất đi tất cả, hắn luôn suy nghĩ kỹ càng trước khi làm.
Nhưng dường như cuộc đời hắn vẫn trở thành một mớ hỗn độn.
“Mẹ, con tha thứ cho mẹ.
Mẹ cũng tha thứ cho bản thân mình được không? Chúng ta đều buông bỏ hết, chấp niệm, uất hận, đau khổ.
Con buông bỏ rồi, mẹ cũng buông bỏ có được không? Quay đầu đi, đừng tiếp tục nữa.”
Có lẽ hắn luôn là người phải gánh chịu rất nhiều.
Hắn giống như thành luỹ sau cùng, dù hắn có muốn rạn nứt vẫn phải cố giữ sự kiên cố đến phút cuối.
“Không kịp nữa.
Mẹ đã phạm quá nhiều sai lầm.
Mẹ không thể quay lại được.”
Lạc Phương Dật vỗ nhẹ vào lưng Ninh Ngọc Vi, tông giọng trầm thấp dịu dàng an ủi: “Không, vẫn còn kịp.
Tin con, được không?”.