Đại Boss Có Quyền Ngược Em

Lâm Tương Y chỉ biết khóc, cô sợ hãi, bàn tay nhỏ run lên, cả thân hình nhỏ bé đứng bỡ ngỡ trước lễ đường, chưa bao giờ cô thấy ghê sợ người trước mặt như hôm nay, để lấy được dây chuyền cô phải chấp nhận điều này, chấp nhận cái vô lý và ngang trái.

_Tiểu Y đừng sợ, rồi em sẽ quen

Mộ Phong Tước an ủi, anh ta ôm cô cho cô đỡ sợ, Lâm Tương Y nhăn mặt không nói được câu nào

_Phải can đảm, để lấy được dây chuyền...rồi còn về nhà với Trạch Siêu

Lâm Tương Y nói nhỏ, tự an ủi bản thân, Mộ Phong Tước nghe được, vẻ mặt tỏ ra không vui, anh nắm tóc cô đe dọa, Phong Tước chỉ nắm nhẹ nhưng cô đã nhắm mắt nhăn mặt, sợ đến muốn ngất đi

_Em không ý thức được làm vợ là ra sao mà còn đòi về với thằng khốn đó? Con em có người bố hoàn hảo như anh còn gì tuyệt bằng?

_Tôi không biết, nhưng tôi muốn ở cạnh Hoa Trạch Siêu, chỉ mình anh ấy

_Từ từ em sẽ biết, bây giờ ngoan ngoãn làm lễ đi


Mộ Phong Tước đưa Lâm Tương Y lên bục làm lễ, cô rón rén nét buồn hiện lên khuôn mặt, tên cặn bã này tin chắc cô vì bảo vệ cái thai trong bụng tuyệt đối không dám thông báo cho Hoa Trạch Siêu sự việc hôm nay, sau lễ kết hôn Mộ Phong Tước đưa cô cao chạy xa bay ngay

_Chúc mừng hạnh phúc của hai người, hôm nay để tôi làm chủ hôn cho nha, cô đó Lâm Tương Y cô phải biết ơn Mộ Phong Tước đã chấp nhận đứa con hoang trong bụng cô

An Thuần Hy là ả đàn bà không biết xấu hổ, tiện nhân xấu xa mặt dày không có dây thần kinh ngượng ngùng

_Tôi đã sai lầm khi tha thứ và bỏ qua cho cô, đồ trơ trẽn, cô nhìn xem...

Lâm Tương Y nói lần cuối cô nói ra còn cảm thấy dơ bẩn khi phải nói chuyện với ả, con người không biết đúng sai, nghĩ cô nhân nhượng yếu mềm suốt ngày lợi dụng uy hiếp cô, con người bị ức hiếp quá cũng có ngày chống trả ả ta đã quá tự cao nghĩ cô ngu ngốc đến không biết phản khán hay sao?

_Rẹttt....

Tấm màng lớn phía trước được kéo mạnh rơi xuống đất, ánh sáng thi nhau len lỏi tạo nên vệt sáng lớn chiếu thẳng vào lễ đường, Lâm Tương Y che mắt hi hí nhìn ra ngoài

_Hoa Trạch Siêu

Cô mừng rỡ, vội lao đến phía trước, Mộ Phong Tước cư nhiên giữ cô lại không để cô chạy

_Em dám báo cho thằng khốn đó biết? em không muốn lấy lại dây chuyền

Mộ Phong Tước thì thầm bên tai cô, rồi nhanh chóng dùng dây trói cô lại, thật chặc vào góc cột được phủ đầy hoa tươi

_Thả tôi ra, giờ thì bộ mặt thật của hai người ai cũng biết, một con đàng bà lăng loàn cùng tên đàng ông cặn bã vô lại

Cô gào lên bã nước bọt phỉ vào mặt ả dâm phụ, sau đó còn một cước muốn đá tàn phế hạ bộ tên đàng ông đểu giả

_A...cô dám sao???


Hoa Trạch Siêu từ từ chậm rãi đi vào trong, hắn ngồi vào hàng ghế bên dưới xem Mộ Phong Tước diễn trò trước khi kết thúc mạng sống thối tha, gương mặt lạnh lùng không để lộ chút sắc thái nào dù chỉ có đôi mắt sáng lên mỗi lần nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng nhạt như nước hồ đó khiến người ta ngộp thở

_Cút đi, đừng làm phiền tao và Tiểu Y, ở đây không có dài dòng, mày muốn giành giật với tao à? Haha

Mộ Phong Tước đánh vào tâm tư Hoa Trạch Siêu, hắn cười lắc đầu khinh bỉ, hắn bước đến gần châm lửa điếu thuốc, chậm rãi nhả khói

_Trạch Siêu...

Cô thều thào, hai tay bị trói chặt còn phải đứng lâu nên mỏi mệt lắm

_Cởi trói cho Y nhi nhanh

Hoa Trạch Siêu ra lệnh, lời của hắn bị phớt lờ, tên đốn mạt không quan tâm, hôm nay dù sao cũng phải kết hôn cho xong

_Mày đang mơ hả?

Mộ Phong Tước giật điếu thuốc rồi ghí điếu thuốc hút dở lên tay hắn nghiến răng gặng từng chữ, hắn đạp Phong Tước một cái, anh ta ngã nằm lên cái bàn phía sau lưng, hắn thuận tiện rút luôn thanh sắt nhọn ở lẳng hoa to được kết tỉ mỉ, thanh sắt ghim sâu vào bã vai anh ta

Mộ Phong Tước nhìn bã vai tuông máu, Hoa Trạch Siêu đạp chân về phía trước vào bụng anh ta ngã lăng xuống đất, hắn nắm cổ áo đấm anh ta mấy cái, Mộ Phong Tước giơ cao thanh sắc nhọn đâm vào cổ hắn, hắn nắm bàn tay đó hai người giằng co một lúc


_Đừng mà...

An Thuần Hy lúc này mới hoảng loạn thốt lên, ả sợ giằng co một lúc làm hắn bị thương

Hoa Trạch Siêu bắt chéo tay anh ta ra sau lưng khống chế, tay đưa thanh sắt tiến sâu vào cổ anh ta

_Còn kém lắm

Hắn khiêu khích, hắn giẫm lên chân anh ta, thanh sắt trên tay hắn rơi xuống đất, Mộ Phong Tước cúi người nhặt nó, thuận thế Hoa Trạch Siêu đạp vào lưng anh ta, còn dùng cả cái bàn gián vào lưng anh ta, do ở gần cửa sổ kính vỡ tung, hắn xoay người đấm một cái vào mặt Phong Tước anh ta trượt chân vì mảnh kính, Phong Tước nằm dài dưới sàn đầy mảnh vỡ, hắn giẫm chân lên ngực anh ta, kế bên là An Thuần Hy đang giúp tên cặn bã ngồi dậy để thoát đi

_Tha...tha cho tôi...

_Cái mạng quèn bẩn thỉu của mày đáng tha sao?

Hoa Trạch Siêu nhíu mày nghiến răng, giọng nói lãnh đạm nhìn xuống, mũi giày càng tì mạnh hơn xuống ngực Mộ Phong Tước


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận