Đột nhiên cô ngửi được mùi cà phê thơm ngào ngạc, nhìn qua ban công phòng bên cạnh đang sáng đèn, cô giật mình khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
- Chú Sam!
Nghe thấy tên mình người đàn ông đó liền quay qua phía cô, nhìn thấy cô, mới đầu cũng không nhận ra nhưng để ý thấy cô đang đeo sợi dây chuyền "ngọc bích đại dương", người đàn ông sững sờ một lúc rồi hỏi lại cô.
- Có phải tiểu Kỳ không, là cháu đúng không?
Người đàn ông nhận ra cô làm cô rất vui mừng.
- Phải, là cháu đây, chú Sam.
Ban công nối liền nhau chỉ cách một bức rào chắn, cô liền nhảy qua phía bên kia lại gần Sam.
- Chú Sam hơn mười năm mới gặp lại sao chú vẫn trẻ thế, giống như hồi hai mươi tuổi vậy.
Sam là con lai gốc Đức hơn Hân Kỳ mười lăm tuổi, nhưng Hân Kỳ phải gọi Sam bằng chú vì ba cô và Sam là anh em kết nghĩa và là hàng xóm lúc nhỏ của cô.
Sau khi cô chuyển đi một năm thì Sam cũng trở về Đức sau đó gửi đến tặng cô sợi dây chuyền này, còn bảo là khi nào trưởng thành hãy đeo nó.
- Còn cháu giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.
Vừa nói Sam vừa xoa đầu cô rất thân thiết.
- Nghe về chuyện gia đình cháu chú đã rất sốc.
- Chú à, chuyện qua lâu rồi cháu không muốn nhắc lại nữa.
- Được rồi nhóc.
Cô nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
- Chú về đây khi nào vậy, đang ở đâu, làm gì?
- Chú của cháu đã trở thành bác sĩ rồi đó, chú đến thành phố này chỉ để công tác ba tháng.
Thời gian này rảnh nên đã đi du lịch.
- Còn cháu, đi chơi với bạn sao?
- Cháu! cháu không có bạn, chỉ! chỉ đi một mình thôi.
Cô mặt mày hô rũ rượi.
Sam nhanh chóng, an ủi cô.
- Từ giờ chú sẽ là bạn của cháu được chứ?
- Tất nhiên rồi.
Hai người cứ thế tâm sự đến tận khuya.
- Cũng quá giờ rồi cháu đi ngủ đi, chỉ lần này thôi đó lần sau nhất định phải đi ngủ sớm, biết chưa.
- À, ngày mai tàu này sẽ cập bến Long Đảo, nhất định phải để chú dắt đi chơi đấy nhé.
- Vâng, nhất định.
Cô cười tít mắt trả lời sau đó trở về phòng.
Mở cửa phòng ra vừa mới bật đèn lên tim cô đã giật thót lên.
Là Hàn Lâm, anh đã ngồi trong phòng đợi cô từ lúc nào.
Thấy cô về anh liền tiến tới ôm chằm lấy.
- Em đã đi đâu vậy!
Cô không thèm nhìn mặt anh mà lạnh lùng đáp.
- Tôi đi đâu liên quan gì tới Hàn thiếu gia, sao không ở bên người yêu của anh mà lại chạy đến đây?
Anh vẫn nhẹ nhàng ôm cô.
- Ở đây chỉ có hai chúng ta, đừng nhắc đến người khác.
Nhưng giọng nói của cô càng cay đắng hơn.
- Ồ, không cho nhắc đến, thấy có lỗi với người anh yêu sao?
Cô một câu nhắc đến người yêu của anh hai câu cũng người yêu của anh, làm cho anh khó chịu.
Anh giữ chặt gáy, cuối xuống điên cuồng hôn cô.
Nhưng lần này cô rất tỉnh táo, cô cắn môi anh đến chảy máu sau đó đẩy anh ra.
- Tôi mệt rồi, anh nên về phòng của mình đi, đừng làm phiền tôi.
- Anh muốn ở cùng em đêm nay.
Từ phía sau anh lao tới ôm cô lần nữa.
Cô cười lạnh.
- Nực cười, anh nên ở cùng người yêu xa cách bao năm mới đúng chứ.
Vừa rồi anh nói muốn bên cô, cô lại có chút mũi lòng, nhưng anh lại nói ra một câu khiến tim cô đâu thắt lại.
- Anh dù có cưới cô ấy cũng không bao giờ bỏ em.