Cô vội nhanh thu dọn đồ đạc, nhưng nhìn lại chẳng có gì để dọn cả, tối qua đột ngột bị chuyển đến căng phòng này, nói đúng hơn là trả lại căn phòng kia cho chủ thực của nó.
Tàu vừa lúc thông báo cập bến, cô xách vali ra thì thấy A Mạc đứng ngoài đợi.
- Tưởng...!à Hân...!à cô, chúng ta phải đi thôi.
- À tôi có chút việc riêng anh hãy đi trước đi, anh không cần phải đi theo tôi, anh cứ chơi thoải mái đi.
- Không được đâu, thiếu gia căn dặn....
- Không sao đâu? Nếu anh ta hỏi đến cứ đổ hết tội cho tôi.
- Tôi không làm vậy được đâu? Nhưng đây là địa chỉ khu nghĩ dưỡng mà thiếu gia sắp sếp.
Cô cầm lấy tờ địa chỉ.
- Cảm ơn anh.
- Vậy tôi đi trước đây có việc gì sai bảo cứ gọi tôi.
- Được, tạm biệt.
A Mạc đi khỏi, cô sang phòng Sam gõ cửa.
- Cháu xong rồi sao?
- Vâng, sao chú lâu thế?
- Có vài món đồ chú không biết đã để chúng ở đâu? Nên chú đang tìm nó.
- Chú già nên đãng trí rồi sao? Hãy để người trẻ đây giúp đỡ.
- Thôi cứ ngồi im đó đi tiểu cô nương.
Một lúc sau, cuối cùng Sam cũng tìm thấy nó, đó là một tấm ảnh Sam luôn mang theo bên mình bị trộn lẫn vào đống tài liệu.
- Đi du lịch mà chú cũng làm việc nhiều vậy sao? Đây toàn là bệnh án.
- Bệnh nghề nghiệp ấy mà.
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, cùng đi xuống tàu.
- Cháu đã đặt nơi ở chưa.
Cô không muốn gây rắc rối cho A Mạc nên đành ở nơi mà Hàn Lâm sắp xếp.
- Vâng, cháu đã đặt rồi.
Còn chú thì sao?
- Chú chưa đặt nhưng chú định đến khu nghĩ dưỡng " Thiên Đường" nghe nói ở đó rất tốt, lại có suối nước nóng cho từng phòng nữa, rất tiện lợi.
Khu nghĩ dưỡng mà Sam chọn lại trùng với địa chỉ mà A Mạc đưa.
- A, cháu đã đặt phòng ở đó.
- Tốt quá, vậy có thể thuận tiện cùng cháu đi tham quan rồi.
Sam muốn đặt một căn phòng gần phòng của cô nhưng thật tiếc đã kín chỗ.
Cô ở phòng thương gia khu A, còn Sam đặt phòng thương gia khu D.
- Cháu về phòng nghỉ ngơi đi, nghĩ ngơi hết ngày hôm nay, mai hẳn đi tham quan, nhớ phải bôi thuốc để mau lành vết thương đấy.
Sam lo lắng nên dặn dò cô đủ điều.
- Ôi, cháu nhớ cả rồi.
Ông chú cũng mau nghĩ nghơi đi ạ.
Vưa nói cô vừa đẩy Sam đi.
- Người nên nghĩ ngơi là cháu mới đúng.
- À, nhớ là không được ăn hải sản đấy.
Đã đi xa rồi mà giọng Sam vẫn vang lại nhắc nhở cô.
Cô phì cười rồi đến nơi ở của mình.
Lần đầu tiên cô đi du lịch cũng là lần đầu tiên cô ở căn phòng thương gia như thế này.
Cô không phải mất gì cả tất cả đều là Hàn Lâm làm cho cô.
Đột nhiên nghỉ đến anh, cô thở dài nằm dài ra giường tự nói chấn an bản thân.
- Chắc mình cũng là người thứ n anh ta làm vậy rồi, có gì mà cảm động chứ?!
Trời vẫn còn sớm, nhưng cô nằm trên giường thoải mái quá mà ngủ quên đến tận chiều.
Tiếng chuông điện thoại làm cô thức giấc.
Cô rất bất ngờ là Hàn Lâm gọi, cô định không bắt máy nhưng sợ anh lại nổi điên lên, cuối cùng cô cũng bắt máy.
- Làm gì mà lâu trả lời thế?
Giọng anh ảm đạm nói.
- Tôi...!ngủ.
- Em đã ăn chưa?
Lúc đó cô nghe bên kia có giọng phụ nữ.
- Lâm! mau vào tắm đi, em xong rồi.
Đó là giọng của Tống Nguyệt Nhu giọng nói rất rõ ràng.
Cô nghe vậy mà nhất thời tức giận cúp ngang máy.
Anh gọi cô mãi mà không trả lời, nhìn lại thì cô đã tắt máy rồi.