Đại Boss Phản Diện Đừng Tới Đây

Mạch Ly nhìn Mạch Huyên một cách đầy thâm ý, thậm chí đôi khi cô còn đảo đảo mắt nhìn qua vùng bụng phẳng lì của bạch liên hoa, quả nhiên không thể nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá một người.

Vả lại theo cốt truyện, sau này Mạch Huyên nhất định sẽ gả cho Mặc Quân và trở thành Mặc phu nhân cao cao với cũng chẳng tới, nhất định Mạch Huyên sẽ không để đứa trẻ này chào đời.

Mà Mạch Hiểu Phong lại là một người đàn ông lạnh lùng, chuyên quyền và độc, hắn có tình cảm cấm luyến với đứa em gái đã sống chung nhà gần hai mươi năm thì nhất định sẽ có cách để kéo Mạch Huyên lại/

Có vẻ như câu chuyện càng ngày càng đi đến hướng tốt đẹp rồi đây.

Mạch Ly cười mỉm, không quan tâm tới mấy lời mắng chửi của hai ông bà nhà họ Mạch mà đi thẳng về phía Mạch Huyên, chào hỏi một câu cũng đủ làm cho mạch Huyên sợ đến cứng người.

"Mạch Huyên, sức khỏe cô dạo này không tốt mà, sao sáng sớm đã xuống nhà thế này?" Vừa nói cô vừa nhìn bụng Mạch Huyên đầy ẩn ý, cô dám cá là Mạch Huyên đã nhận ra ý tứ trong lời nói của cô rồi.

Thế nên trong một giây sau đó, khuôn mặt đang cười tươi dịu dàng của Mạch Huyên bỗng dưng trở lên tái mét.

Mạch phu nhân chạy tới, lo lắng cầm tay Mạch Huyên, hỏi nhẹ nhàng.

"Sao con bị bệnh mà không nói cho mẹ biết?" Nói xong bà ta còn không quên trừng mắt nhìn cô, giống như cô mới là nguyên nhân lây bệnh cho cô ta vậy.

Mạch Huyên sượng trân nhìn bà ta, cười một cách khó khăn.


"Không có... con chỉ hơi mệt một chút thôi, qua vài ngày là khỏi thôi mẹ..."

Mạch Ly không ngại đổ thêm dầu vào lửa.

"Đâu chỉ một chút, em thấy dạo này chị cứ ngửi thấy mùi thức ăn là buồn nôn mà, với lại chắc chị bị đau chân nữa đúng không? Em thấy chị không còn đi giày cao gót nữa."

Khuôn mặt của Mạch Huyên lúc này chỉ dùng từ trắng bệch thôi cũng chẳng đủ để hình dung. Có vẻ như Mạch phu nhân nhận ra điều gì đó, bà ta cầm chặt tay Mạch Huyên, một lúc lâu sau mới trấn an bản thân rồi lại đi dỗ dành con gái cưng.

"Con đó, không biết yêu thương bản thân gì hết."

"Còn mày nữa, đừng có suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt chị mày, chỉ biết làm ảnh hưởng tới tâm trạng của người khác thôi."

Mạch Ly đi thẳng lên cầu thang, hiện tại cô chưa cần vạch trần sự thật nên vẫn khá ung dung. "Ồ, vậy Mạch phu nhân bảo con gái bà đừng có hở tí là nũng nịu trước mặt tôi nữa."

"Mày!"

Theo đó là tiếng cửa đóng sầm lại khiến cho Mạch phu nhân tức muốn chết, bà ta thở hồng hộc, sau đấy mới quay sang đẩy Mạch Huyên lên trên nhà.

"Con đang bệnh thì mau lên tầng ngủ tiếp đi, lát nữa thì xuống."

Mạch Huyên đang rối loạn nên cũng muốn rời đi, cô ta hoảng hốt quay lên lầu, nào ngờ lúc lên tới giữa cầu thang lại gặp Mạch Hiểu Phong.

Bất giác, Mạch Huyên liền đưa tay ôm bụng, động tác này đã làm cho Mạch phu nhân chú ý tới, bà ta hỏi.

"Con sao vậy?"

Bàn tay đang đặt lên bụng của cô ta cứng đờ, Mạch Huyên sượng ngắt.

"Con... con không sao..."

Mạch phu nhân đã tự gieo vào trong lòng mình một hạt giống nghi ngờ, tuy nhiên Mạch Huyên luôn là đứa con ngoan trong lòng bà ta, dù trong giây phút ấy bà ta có suy nghĩ lệch đi nhưng bà ta sẽ mãi nghĩ Mạch Huyên luôn là một đứa con ngoan.

Về đến phòng, chưa kịp đặt lưng xuống giường Mạch Ly đã nhận được một cuộc điện thoại tới từ số lạ.


"Alo, đây có phải số của Mạch tiểu thư không ạ?"

"Đúng là tôi, cô là ai vậy?"

Mạch Ly cảm thấy cô chưa nghe giọng nói ở đầu dây bên kia lần nào cả.

"Tôi là y tá của bệnh viện nhân dân số 1, Mạch tiểu thư, chồng cô đang làm loạn lên đòi gặp cô, chúng tôi có làm gì ngài ấy cũng không chịu nên chúng tôi buộc phải gọi điện nhờ cô giúp."

Mạch Ly hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân đã tạo nghiệp hết mức.

"Các cô nhầm người rồi, tôi chưa có chồng."

Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã được thay bằng giọng nói trầm khàn của một người đàn ông.

"Vợ ơi, em đi đâu vậy?"

Không thể không nói rằng giọng điệu trầm khàn đầy quyến rũ kia có sức sát thương cực cao đối với những người thanh luyến.

"Tôi nhắc lại lần nữa, Mặc tam gia, tôi không phải vợ của chú, chú rõ hay chưa?"

"Em chê tôi già sao?"


Làm ơn đi, hãy trả lại cho thế giới này một Mặc Chính Thần bình thường để cô còn làm nhiệm vụ một cách hoàn chỉnh,

Trông trạng thái này của người đàn ông đây thì cần gì cứu vớt nữa kia chứ?

Thế nhưng than thở là thế, cô biết việc Mặc Chính Thần giả bộ phải ngồi xe lăn nhất định có uẩn khúc. Có lẽ đây là việc mà cô phải tìm hiểu.

"Mặc Chính Thần, anh không phải con nít, đừng làm nũng với tôi."

Mặc Chính Thần ở đầu dây bên kia không chịu.

"Nếu tôi ngoan ngoãn uống thuốc thì em sẽ tới đúng không?"

Mạch Ly mệt mỏi.

"Ừ."





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận