Cuối cùng Mạch Ly vẫn phải đến gặp Mặc Chính Thần, nhìn hắn nằm trên giường làm loạn, Mạch Ly chỉ cảm thấy đau đầu.
May mắn là vài ngày nữa hắn sẽ xuất viện, chỉ cần đá Mặc Tam gia này về nhà lại nhà họ Mặc thì cô có thể nghỉ ngơi được rồi.
Chỉ có điều trong thời gian này, những điều không may cứ thi nhau tìm đến.
Ngày đầu tiên nằm viện, Mặc Quân không biết ăn nhầm cái gì mà mò tới.
Gã ta xách theo một đống thuốc bổ gì đấy rồi rất ngang nhiên mà đi vào phòng bệnh, hỏi thăm tình hình của chú ba rất cặn kẽ. Nếu như không phải cứ chốc chốc gã ta lại liếc sang phía Mạch Ly một cái thì ai ai cũng nghĩ gã thật sự là một đứa cháu ngoan.
Sau khi hỏi thăm một hồi, cuối cùng gã cũng để lộ ra mục đích tới đây.
Mặc Chính Thần ngồi dựa lưng vào cạnh giường, nghe gã ba hoa chích chòe mà miệng chỉ nở một nụ cười lạnh lại ngập trong sự khinh miệt không cách nào dấu được.
"Chú ba, chú bệnh nặng như vậy liệu có về điều hành công ty được không? Cháu nghe nói dạo gần đây Lương gia đang kí hợp đồng với chúng ta, hẳn là chú cũng bận rộn về việc này. Thật ra cháu có thể trợ giúp chú một phần, nếu như chú không chê cháu tay chân vụng về."
Thấy chưa? Chưa gì đã làm lộ ra một đoạn đuôi cáo rồi, hắn còn chưa chết đâu, gã ta nhanh nhẹn chiếm lấy của hời làm gì kia chứ?
"Nếu đã tay chân vụng về thì đừng động tới chuyện của tôi."
Mặc Quân nghẹn họng, không ngờ người chú này lại thật sự nói ra mấy lời mà gã ta không tài nào phản bác nổi.
Chẳng biết có phải Mặc Chính Thần đang xả giận cho cô hay không, nhưng Mạch Ly thật sự cảm thấy rất là thoải mái, quả nhiên chỉ có Mặc Chính Thần mới là mục tiêu tuyệt vời mà cô cần công lược.
Mặc Quân nắm chặt tay, gã ta suýt thì không nhịn được mà để lộ nguyên hình, chỉ có điều bản thân Mặc thiếu gia đây là một người cực kì giỏi trong khoản nhẫn nhịn.
"Cháu không có ý gì cả đâu chú ba, cháu thực lòng quan tâm đến sức khỏe của chú, nhưng nếu chú không cần cũng không sao."
"Ồ, cậu về đi."
Mặc Chính Thần biết đây là người mà Mạch Ly từng dựa dẫm vào nên vẫn rất là khó chịu mỗi khi nói chuyện với thằng cháu đầy mưu mô xảo quyệt đây.
Mặc Quân không có lập trường để ở lại nên chỉ có thể ra về, lúc đi tới cửa, nhìn thấy Mạch Ly vẫn đang đứng đó, gã không nhịn được mà nắm lấy tay cô, gằn giọng.
"Ra ngoài nói chuyện với tôi một lát."
Mạch Ly không ngờ tên thần kinh này đột nhiên túm lấy cô, cảm giác bàn tay đang bị nắm chặt không rút ra được làm cho Mạch tiểu thư cảm thấy cực kì không thoải mái. Cô vốn đã ghét cay ghét đắng loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Mặc Quân rồi, nên khi bị gã đụng chạm cô chỉ cảm thấy buồn nôn cực kì.
"Tôi không có gì để nói với anh hết, tốt nhất là anh đừng tự tìm nhục nhã cho mình. Đi thẳng ra cửa rồi rẽ trái đi, không tiễn."
Vừa muốn vùng tay ra, Mặc Quân lại như thể bị điên mà túm lại khiến cho cô chỉ muốn lôi hắn ra mà đánh một trận.
Mặc Quân nhìn thấy cô như thế lại chỉ cho rằng Mạch Ly đang lạt mềm buộc chặt, dù miệng nói không nhưng tâm trí đang ghen tị với Mạch Huyên muốn điên lên. Nghĩ như thế làm cho Mặc Quân khẽ cười, quả nhiên cô vẫn quan tâm gã, cô muốn chiếm lấy sự chú ý của gã nên mới chấp nhận tiến tới qua lại với người chú ba tàn tật kia của gã mà thôi.
"Mạch Ly, kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi, tôi không thể chiều ý em mãi được."
Tên này bị thần kinh à?
Mạch Ly không muốn nhiều lời thừa thãi với hắn, cô lập tức hất tay ra, sau đó không ngần ngại mà quăng cho hắn một cái tát vang đội.
"Chát!"
Mặc Quân ngớ người bị vả lệch mặt sang một bên, gã ta kinh ngạc nhìn Mạch Ly, không tài nào tưởng tượng nổi những gì cô vừa làm.
"Em đánh tôi? Em có biết em vừa làm cái gì không?"
Gã gắn giọng, vừa muốn đi lên giáo huấn cô vài lời thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
"Trưởng bối giáo huấn vãn bối là chuyện đương nhiên. Mặc Quân, đó là mợ ba của cậu, lần sau đừng có hỗn xược mà nhầm lẫn bối phận."
Mặc Quân còn chưa tỉnh táo lại sau mấy lời đó đã bị vệ sĩ của Mặc Tam gia tiến vào 'mời' ra ngoài.
Mặc Chính Thần Thần ra hiệu cho cô tới gần giường bệnh. Mạch Ly cũng đi theo, nào ngờ vừa tới nơi tay đã bị hắn cầm lấy.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đang xoa nắn bàn tay hơi đỏ vì đánh người của cô, vừa xoa hắn còn vừa đau lòng vuốt ve mấy chỗ hơi đỏ lên.
"Đau không em?"
Chưa để cho cô nói tiếp hắn đã tự mình nói thêm.
"Lần sau muốn đánh ai thì bảo tôi, tôi cho người đánh kẻ đó hộ em, đừng tự làm đau tay mình, tôi sẽ đau lòng."