Mạch Ly có thể xác nhận, Mặc Quân đây quả nhiên là một kẻ thần kinh không ổn định. Cô cắn răng, dùng hết xức bình sinh để đẩy mạnh hắn vào tường.
Tiếng "Ầm!" vang lên một cách rõ ràng khiến cho những người đang đi thăm bệnh bên ngoài đều phải ngoái sang đây để nhìn. Mạch Ly chợt nảy ra một chủ ý xấu, cô lấy áo khoác ngoài trùm lên đầu gã, để cho người khác không thể nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Quân.
Ngay sau đấy cô lập tức hô hào.
"Có biến thái! Có biến thái! Mọi người mau cứu tôi!"
Trên đời này không hề thiếu những người trượng nghĩa vì dân. Sau khi hô xong, Mạch Ly rất biết thời thế mà lùi về đằng sau, nhường chiến trường cho những người đàn ông cao to lực lưỡng.
Vốn dĩ Mặc Quân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, gã không những bị Mạch Ly trùm đầu kín mít mà còn bị cô đẩy ngã xuống đất đến xương cốt cũng đau nhức. Chỉ có điều ngay sau đó, những chuyện tồi tệ hơn lại đến.
"Á... Các người dám đánh tôi?"
"Các người nhầm rồi... tôi không phải..."
Mặc Quân bị người ta ấn xuống đất mà đánh một cách thậm tệ, từng tiếng lại từng tiếng vang lên khiến cho người ta nghe thôi cũng thấy ê cả răng.
Có người còn chu đáo mà chạy ra hỏi thăm Mạch Ly.
"Em gái, em không sao chứ? Tên biến thái này có làm gì em không?"
Mạch Ly thấy cực kì ấm lòng, cô giả bộ bình tĩnh sau cơn hoạn nạn, đỏ mắt mà cảm ơn người đã hỏi thăm mình một tiếng.
Ngay sau đó, tiếng cửa phòng bệnh đằng sau lưng cô vang lên.
"Cạch."
Thì ra là Mặc Chính Thần nghe thấy tiếng động ồn ào ở bên trong, sợ cô xảy ra chuyện nên mới ra ngoài xem xét tình hình. Cô thấy hắn, lập tức kéo hắn sang một bên và giải thích mọi chuyện một cách cặn kẽ.
Nghe xong, Mặc Tam gia cũng phải phì cười.
"Em... cô nhỏ láu cá này."
Mạch Ly bĩu môi.
"Không phải anh trách tôi vì tôi ra tay với cháu trai anh đấy chứ?"
Mặc Chính Thần nghe cô nói vậy thì dơ cao hai tay ra bộ đầu hàng.
"Oan cho anh quá, anh nào dám."
Như chứng thực lời nói của bản thân, Mặc Chính Thần còn khẽ vẫy tay cho mấy người vệ sĩ phía bên kia đi tới.
"Mau giúp nhân dân diệt trừ biến thái đi."
Hắn vừa nói vừa chỉ vào Mặc Quân đang bị đánh cho quỳ rạp xuống đất. Mấy người vệ sĩ đương nhiên nghe hiểu, họ lập tức cười cười và xông pha vào chiến trường.
Mạch Ly theo Mặc Chính Thần đi về nhà, trên đường đi, Mặc Chính Thần đã giải thích sơ qua tình hình cho cô.
Anh cả của hắn bị bệnh do suy nhược cơ thể, không hiểu sao thời gian gần đây, càng ngày sức khỏe của Mặc Hòa Vinh càng kém đi mà không rõ nguyên do. Rõ ràng trước đó báo cáo sức khỏe của Mặc Hòa Vinh vẫn rất là bình thường.
Thậm chí bác sĩ còn nói, nếu cứ theo đà này, một thời gian sau Mặc Hòa Vinh sẽ phát bệnh đến mức không dậy được, lúc đó chỉ có thể nằm trên giường không khác gì người thực vật.
Mạch Ly nghe tới đây thì nhíu mày, nhân vật Mặc Hòa Vinh này là một nhân vật phản diện nhỏ ở trong sách, sẽ là người ra tay ngăn cản con đường lật đổ Mặc Chính Thần của nhân vật chính Mặc Quân.
Hiện tại nữ chính Mạch Huyên đã đi chệch khỏi nguyên tác, mức độ công lược của cô cũng đã sắp hoàn thành.
Mạch Ly theo hắn ngồi lên xe, nhìn thấy phiến lá rụng dính lên mái tóc của Mặc Chính Thần, cô tiện tay mà lấy xuống.
[Chúc mừng kí chủ! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 95%.]
"..." Cái quái gì vậy? Từ khi nào công lược nhân vật phản diện đã dễ đến mức này rồi. Lấy một phiến lá xuống thôi mà cũng có thể lên tới 15% hả?
Mặc Chính Thần đang nghiêng đầu nhìn cô, hắn ôn nhu mà dụi dụi đầu vào bả vai cô.
"Vợ yêu tốt quá à."
Nhắc đến đây, cô lại nhớ tới điều gì đó.
"Mà tôi kí giấy kết hôn với anh lúc nào vậy?" Sau buổi tiệc hôm trước cô chưa kịp hỏi, thế nên bây giờ cô nhất định sẽ không để hắn đánh trống lảng.
Có vẻ như Mặc Chính Thần không ngờ cô lại hỏi vậy, hắn ngơ ra một lúc rồi mới cười làm lành với cô.
"Thì... em nói em đồng ý rồi mà... Đêm cái hôm mà em say rượu ấy..." Thì ra là cái lần mà cô đi uống rượu ăn mừng với bạn cũ vài tháng trước, cô không biết hắn đã lừa cô kiểu gì, chỉ biết uống rượu một đêm thì đã thành người có gia đình.
"Anh lừa tôi thì có."
Thấy cô giận dỗi, hắn lập tức làm lành. Cả quãng đường Mặc Chính Thần đều dỗ dành cô không ngớt giây nào. Mãi cho đến khi gần đến biệt thự, Mạch Ly mới quay sang nhìn hắn.
"Đưa sổ chứng nhận kết hôn cho tôi coi."
Mặc Tam gia nghe thấy vậy bèn lắc đâu.
"Không được."
"Tại sao?"
"Đưa cho em cầm xong lỡ em đòi ly hôn với anh thì sao?"
Nghe hắn nói vậy, Mạch Ly suýt thì không nhịn được mà cười thành tiếng, cuối cùng cô vẫn buông tha cho hắn, nghĩ rằng sau khi công lược xong thì cô sẽ theo hệ thống rời đi tới thế giới khác. Lúc ấy ai còn quan trọng có chứng nhận kết hôn với hắn hay là không.
Nghĩ tới việc bản thân sắp phải rời đi, Mạch Ly lập tức dừng bước chân lại. Thực ra cô đã bắt đầu có cảm tình với Mặc Chính Thần rồi, cô không muốn cứ thế mà bỏ hắn lại...