Cả người Mạch Ly cứng đờ, cô ngơ người nhìn Kim Triền Húc đang đằng đằng sát khí lôi cổ áo của Mục Tinh Lăng rồi ném sang một bên như ném một bao cát.
Mục Tinh Lăng nằm sõng soài ở trên nền đất, anh ta không rảnh để nhìn những ánh mắt của người qua đường, ánh mắt của Mục thiếu gia lúc này chỉ dán sát vào bàn tay đang cầm tay Mạch Ly của người đàn ông nọ. Ánh mắt Mục Tinh Lăng lóe ra ánh sáng bạc, anh ta hận chết đi được, Mục thiếu gia cắn răng nghiến lợi mà nói.
“Kim Triền Húc, anh đừng có quá đáng, Mạch Ly không muốn đi theo anh, anh nghĩ anh có thể dùng tiền là có thể ỷ thế hiếp người được hay sao?”
Kim tổng không rảnh để ý đên anh ta, lúc này trong mắt hắn chỉ có cô vợ bỏ nhà trốn đi mà thôi.
Thấy Mạch Ly lùi dần về phía sau để né tránh hắn, sự điên cuồng trong con ngươi của Kim Triền Húc như muốn tràn cả ra ngoài. Hắn không cho cô thời gian để trốn tránh, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô, sau đó giật mạnh về phía này khiến cho cô phải đổ người về phía hắn.
Mạch Ly không khống chế được, chỉ có thể nhào vào lòng người đàn ông đó như hắn mong muốn. Đối diện với đôi mắt chiếm hữu đến điên cuồng kia, Mạch Ly chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Cô run người muốn đẩy hắn ra, nào ngờ động tác này của cô càng làm cho cái ôm của hắn chặt hơn. Kim tổng cực kì không vui, hắn nhìn cô đăm đăm, vừa nói vừa cười lạnh.
“Sao? Em còn muốn bỏ anh để đi với gã ta?”
Mạch Ly cam đoan, nếu như cô dám nói một chữ có thôi thì Kim tổng sẽ khiến cho cô phải hối hận tột độ.
Khi Mục Tinh Lăng tính tiến lên để giằng người lại thì đột nhiên vệ sĩ từ bốn phía ùa tới giữ chặt lấy anh ta đè trên đất. Giống như lần trong đám cưới đó, khiến cho Mục thiếu gia phải chịu sự nhục nhã y hệt nhau đến tận hai lần.
Mục Tinh Lăng không phục, thế nhưng khi thứ lạnh căm căm dí sát vào thái dương anh ta, anh ta đã lập tức tỉnh táo lại.
Một người vệ sĩ khác cầm báng súng đập đập vào cổ Mục Tinh Lăng, nói bằng giọng chẳng kiêng dè gì.
“Mục thiếu gia, Kim tổng nhà chúng tôi không muốn nói một lời đến lần thứ hai đâu, thế nên Mục thiếu gia biết điều thì đừng xuất hiện trước mặt Kim tổng và phu nhân nhà tôi nữa.”
Mục Tinh Lăng nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám làm gì.
Mà ở phía bên kia, Mạch Ly đã sớm bị Kim Triền Húc kéo vội lên xe.
Vừa vào trong không gian tối, Mạch Ly cảm thấy thần kinh mình căng chặt, nhất là lúc bàn tay người đàn ông kia bắt đầu mơn trớn trên làn da mịn màng của cô. Mạch Ly thấy vậy thì sởn gai ốc, dù khá tối nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt ngập tràn sự chiếm hữu điên cuồng của hắn.
Kim Triền Húc ép cô dựa sát vào hắn, phả một làn hơi nóng vào vùng tai mẫn cảm của cô, hắn cười khẽ, lồng ngực hơi rung lên theo từng hơi thở thoát ra.
“A Ly à, đáng lẽ ra anh nên nhốt em lại, làm cho em một chiếc lồng vàng, một chiếc còng nạm đá quý. Sau đó em không thể trốn ra ngoài được nữa, cả đời này cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh, anh sẽ không dời mắt khỏi em một giây nào. Rồi đến khi chết đi anh cũng sẽ làm một mộ huyệt đôi cho chúng ta, em thấy có được không?”
Mồ hôi lạnh trên thái dương cô túa ra, người không rét mà run. Không biết sự chiếm hữu cực đoan này của hắn đến từ đâu, thế nhưng cô chắc chắn, tên này là một tên điên.
Hắn điên rồi. Cô cố gắng giãy dụa, chỉ có điều càng giãy càng không thoát.
Hắn kêu tài xế lái xe thẳng về biệt thự, vách ngăn trên xe được nâng lên, một đường đi này, Mạch Ly đã hiểu được cảm giác làm việc đáng xấu hổ ấy ở trên xe là như thế nào.
Hắn đưa tay ra xé toạc bộ váy trên người cô, trước khi cô kịp hoàn hồn thì người đàn ông đã đút cho cô uống một thứ nước gì đó.
“ưm…” Làn môi hai người giao nhau, cô bị ép phải ngẩng đầu lên tiếp nhận thứ nước còn vương hơi ấm truyền từ miệng hắn sang, sau khi thấy cô đã nuốt xuống rồi, hắn mới thỏa mãn mà dạo một vòng trong khoang miệng cô rồi buông ra một cách đầy luyến tiếc.
Cơ thể Mạch Ly dần nóng lên, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp không chịu nổi. Cô vô lực dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, hơi thở giao triền với Kim Triền Húc.
“Anh… anh cho tôi uống cái gì vậy?”
Kim Triền Húc luồn tay xuống dưới mông cô, ép cô ngồi lên trên chân hắn.
“Một chút thuốc có tác dụng trợ hứng mà thôi, bảo bối đừng lo lắng, sẽ sướng ngay đây.”
Ngay sau đó, hắn tóm lấy eo cô và bắt cô ngồi xuống, chiếc xe sang trọng đi trên đường lớn được vô số ánh mắt nhìn ngắm. Mạch Ly chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như cảm giác bản thân đang làm chuyện đang xấu hổ này ở giữa trốn thanh thiên bạch nhật.
Bàn tay người đàn ông chưa từng thôi nhóm lửa trên người cô, mỗi khi tìm được một vị trí mẫn cảm, hắn lại không kiêng dè mà trêu đùa khiến cho Mạch Ly phải thở dốc càng thêm dồn dập.
Thấy cô có vẻ không chuyên tâm. Kim tổng lại càng làm mạnh bạo hơn, hắn ghé môi vào tai cô, vừa gặm cắn vừa thổi khí.
“Bảo bối đang làm tình với anh mà lại dám nghĩ đến việc khác hay sao? Có phải em nghĩ đến gã đàn ông nào đó không? Vậy thì anh nhất định phải làm em đến mức em không có đủ sức mà nghĩ đến nữa.”