Đại Boss Phản Diện Đừng Tới Đây

Nhìn thấy vệt máu chảy dài trên cần cổ trắng nõn của cô gái, Kim tổng lúc này mới thực sự không giữ được bình tĩnh

“Em đang làm cái gì vậy hả?!”

Mạch Ly đương nhiên biết bản thân đang làm gì, thậm chí là làm rất rõ là đằng khác. Thế nhưng đám côn đồ phía sau không cho cô thời gian suy nghĩ lâu, chúng kề sát dao vào cổ, đồng thời cũng túm chặt lấy tóc cô, bảo đảm cô không thể xông tới cứa cần cổ mình lên đầu dao một lần nữa mới xong.

“Kim tổng thấy rồi đó, nếu như tôi đếm đến ba mà ngài không bỏ súng chịu trói thì chúng tôi buộc lòng phải tiễn vị tiểu thư xinh đẹp này về chầu trời thôi.”

Một tên trông có vẻ có ăn có học nhất trong số đó nói, một tay còn không quên cầm dây thừng đi về phía Kim triền Húc, hiển nhiên là gã ta có lí do để không sợ khẩu súng lạnh băng trên tay người đàn ông ấy.

Kim Triền Húc nhìn Mạch Ly, sau đó anh hoàn toàn nghe lời chúng, bỏ súng xuống và đưa hai tay ra, trước khi để sợi dây thừng đó cuốn lên tay, hắn còn không quên lo lắng cho người của mình.

“Thả cô ấy ra.”

“Sẽ thả ngay thôi Kim tổng.”

Nói xong sợi dây thừng đang trói chặt lấy cô thật sự được thả lỏng, ngay sau đó là cảm giác trói buộc hoàn toàn biến mất.


Một tên đứng gần cô nhất đưa tay đẩy mạnh phía sau lưng cô, khiến cô ngã thật mạnh xuống đất ở vị trí cách đó không xa.

Tên đó thấy mục tiêu đã hoàn thành còn không quên cười khoái chí.

“Con nhỏ này cũng có tác dụng đấy chứ, không ngờ người có tiền cũng nặng tình thật.”

Mạch Ly ngồi dưới nền đất, cô vừa quay đầu lại thì chợt bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Kim Triền Húc.

Ngay sau đó!

Một khẩu súng lạnh băng được đá xuống gần sát chỗ của cô, đồng thời Kim tổng vốn đang bị sợi dây thừng to dày của gã kia cuốn mấy vòng bất ngờ phản kích.

“A Ly mau cầm lấy.”

Những lúc thế này không phải là thời điểm để cho cô do dự và hành động chậm chạp, cô vơ vội lấy khẩu súng trước khi đám người kia kịp xông ra chỗ cô.

Cùng lúc đó, Kim tổng cũng đã đá văng được tên côn đồ kia ra sát mỏm đá, bản thân hắn sau một hồi vật lộn với mấy tên cao to khác thì đã chạy lại được về phía Mạch Ly.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến thời điểm mà đám người kia kịp phản ứng ra thì khẩu súng của Kim tổng đã sớm lên nòng rồi.

Kim Triền Húc một tay ôm chặt người con gái mất mới tìm lại được, một tay cầm súng chĩa vào tên giống tên cầm đầu nhất.

“Mục Tinh Lăng đang ở đâu?”

Mục Tinh Lăng đúng là tài giỏi, làm được đến bước này cũng không phải là người thường, đây cũng là lần đầu tiên trong thời gian Kim tổng cầm quyền Kim thị có người dám nhảy múa trên đầu lưỡi dao của hắn như thế. Mục Tinh Lăng lần này để hắn tóm được thì chỉ có một con đường duy nhất chính là thân bại danh liệt mà thôi.

Đám người kia không biết sao nhưng lại rất trung thành với chủ, nhất quyết không khai ra.


Chờ cho tới khi cảnh sát và vệ sĩ của Kim thị tới bao vây hiện trường, chúng cũng nhất quyết ngồi tù chứ không khai báo về tình hình hiện tại của Mục thiếu gia.

Kim Triền Húc cười lạnh, hắn cũng không phải là không có cách. Mục thiếu gia kia tốt nhất là trốn được ngày nào thì hay ngày ấy đi.

Trên đường dẫn người yêu bé nhỏ trở về biệt thự, hắn không ngừng quan tâm cô, cho người kiểm tra vết thương và băng bó cho cô, không quên xem xét toàn thân cô xem còn vết thương nào hay không.

May mắn là ngoài vết dao không quá sâu cùng với một vài chỗ trầy xát ở trên tay ra thì không còn vết thương nào nữa.

Kim tổng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên hắn vẫn không quên cho người dạy dỗ đám người kia vài trận ra trò trong thời gian chuẩn bị nhận phán xét.

Mạch Ly ngồi ở ghế sau cùng với hắn, đầu dựa vào vai người đàn ông này, nghĩ tới việc hắn vì cô mà quan tâm lo lắng, lòng không khỏi nhũn ra.

Cô hơi ngẩng đầu lên, đương lúc muốn nói mấy lời ngọt ngào để xoa dịu vẻ lạnh băng khi biết cô bị thương của người đàn ông.

Thế nhưng một tiếng còi hú dài đã cắt đứt tất cả.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, một chiếc xe tải đang lao về đây với tốc độ chóng mặt, tài xế xe tải giống như bị điên và liều mình tìm chết vậy.

“Bíppp!!!”


Tiếng còi xe ô tô khiến cho những người khác phải thoảng thốt

“Chết tiệt!”

Tài xế lâu năm của nhà họ Kim cố gắng bình tĩnh hết mức để xử lí tay lái, thế nhưng làn đường này không quá rộng, cộng với việc nó là đường hai chiều, tránh xe này thì sẽ va vào xe khác.

Tài xế đầu đổ mồ hôi hột, trong giây phút nguy cấp đó chỉ có thể đánh lái hẳn sang một bên mà thôi!

“A Ly!”

Trước khi chiếc xe đâm vào vật thể khác, người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô bất chợt đưa tay ôm ghì lấy cô vào lòng, hắn vừa ôm vừa trấn an.

“Đừng sợ…”

“Rầm!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận