“Đương nhiên là không giống, Mục Tinh Lăng, đừng nghĩ ai cũng khốn nạn như cậu.”
Tiếp theo là một cú đấm trời giáng đáp thẳng xuống mặt Mục thiếu gia khiến cho anh ta phải ngã văng xuống đất.
Mục Tinh Lăng nhìn người đàn ông đang đạp bước mà đến, anh ta bực bội lấy tay lau khoé môi rướm máu một cách thô lỗ.
“Kim Triền Húc, mày…”
Thế nhưng Mục Tinh Lăng không nói được nhiều, bởi vì ngay sau đó anh ta đã bị đám vệ sĩ của Kim gia đánh đến ngã lăn ra đất.
Mục Tinh Lăng bị đánh đến mức không kịp hô lên một tiếng nào, lúc anh ta có thể nằm yên ra đất để thở dốc thì người cũng đã đi hết rồi.
Trên đường về, Mạch Ly ngồi bên ghế lái phụ, nhìn người đàn ông nọ đang điều khiển vô lăng.
Chốc chốc, Kim Triền Húc lại quay sang nhìn cô, giống như muốn nói điều gì đó.
Kì lạ là một người đàn ông quyết đoán như hắn đây cũng phải ngập ngừng.
Cuối cùng vẫn là Mạch Ly không nhịn được, cô quay sang hỏi hắn.
“Anh muốn nói gì à?”
Trong thời gian đó, cô đã nhờ hệ thống kiểm tra qua mấy tờ giấy mà Mục Tinh Lăng đã đưa, hoàn toàn là thật, không phải giấy tờ làm giả.
Sau khi nam chính nguyên tác đưa cho cô mớ giấy tờ đó, một đoạn cốt truyện được che lấp cuối cùng cũng hiện ra.
Thì ra lí do mà nam chính nguyên tác nhất quyết phải kết hôn với nữ phụ Mạch Ly là do bối cảnh đằng sau lưng của cô.
Mạch Ly là con gái thất lạc của một gia tộc cực kì to lớn, tài chính và quyền thế phía sau cô người ta có mơ cũng không mơ được.
Không biết vì sao Mục Tinh Lăng lại biết được những điều này, nhưng thân là nam chính có bàn tay vàng được thế giới giúp đỡ, cô cũng chẳng bất ngờ nhiều.
Ngược lại là Kim thiếu gia đây, hắn hiển nhiên cũng mới biết được gia thế thật sự của cô thôi.
“A Ly, em đừng nghe lời gã ta ly gián lung tung, anh muốn lấy em vì yêu em, không phải vì những thứ ngoài thân đó.”
Mạch Ly nghe hắn giải thích một cách cực kì nghiêm túc như vậy bèn phì cười.
Thì ra là lo lắng việc cô sẽ hiểu lầm à?
Đương nhiên cô sẽ không hiểu lầm hắn, người khác thì có thể, chỉ riêng Kim Triền Húc là không thể.
Cô mỉm cười nhìn hắn.
“Anh lo gì chứ? Đương nhiên em sẽ không nghĩ lung tung rồi.”
Nghe cô nói vậy, cuối cùng Kim tổng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Dạo gần đây hắn bị thương khá nhiều lần, chiếc chân gãy lần trước phục hồi đã được coi là nhanh lắm rồi, thế nhưng do ban nãy chạy vội đến chỗ cô nên làm cho vết thương lại bắt đầu nhức nhối.
Như nhận ra được sự khó chịu của hắn, Mạch Ly lo lắng hỏi.
“Anh không sao chứ? Hay là gọi tài xế tới lái xe đi?”
Kim Triền Húc nghe cô quan tâm như vậy thì cực kì vui vẻ, nhưng hắn vẫn lắc đầu.
“Anh sẽ dẫn em tới một chỗ chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
“Đi đâu vậy?”
“Bí mật.”
Đây là lần đầu tiên Kim tổng tỏ vẻ thần bí như vậy làm cô có hơi hồi hộp. Tuy bên nhau lâu, thời gian đầu cô rất chống cự hắn, nhưng về lâu về dài, hai người cũng dần phát triển đến mức không cần nói mà vẫn hiểu được sự yêu mến trong lòng người kia rồi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn thế gian bên ngoài, biết đâu tương lai lại thật sự đáng mong chờ.
Một lát sau, khi cô sắp ngủ quên đến nơi rồi thì chiếc xe sang trọng đen tuyền này cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Mạch Ly theo hướng hắn chỉ mà nhìn sang bên kia đường, nhận ra đó là một khu vui chơi giải trí cực kì rộng và mới.
Bên trên còn có một tấm bảng led to lớn chạy chữ Gửi tình yêu A Ly. Mạch Ly ngạc nhiên quay sang nhìn người đàn ông.
Hiển nhiên là hắn cũng rất ngại ngùng với màn yêu đương sến sẩm này. Không biết ai là người đã đứng ra cố vấn cho hắn, nhưng người đó thành công rồi.
Là con gái, ai mà không thích mấy trò yêu đương ngọt ngào này kia chứ.
Thấy cô có vẻ khá thích thú, Kim Triền Húc liền nhân cơ hội kéo cô đi vào con đường hoa rộng lớn ở cổng chính.
“A Ly, đi thôi, hôm nay anh sẽ chơi hết trò chơi ở đây với em.”
Mạch Ly cũng thuận thế để hắn kéo vào. Đây là khu vui chơi mới được Kim thị đầu tư và tặng nó cho cô, thế nên mọi trò chơi trong này đều được chọn lựa, thậm chí đến từng nhánh cây ngọn cỏ cũng được chăm chút một cách tỉ mỉ.
Mạch Ly được hắn kéo lên trò chơi đu quay ở ngoài cùng. Bên trong là một chiếc xe bí ngô màu trắng được trang trí lấp lánh như chiếc xe của cô bé lọ lem. Người đàn ông không ngại hình tượng mà ngồi chung với cô.
Vòng quay bắt đầy xoay một cách chậm rãi, nhạc cổ tích nổi lên, giống như muốn dẫn người ta vào trong giấc mơ thơ mộng vậy.
Cứ như thế, hai người chơi từng trò trong khu vui chơi này, lúc mặt trời ngả về phía tây cũng là khi hai người đang ngồi trên chiếc vòng quay xích đu, nhìn ngắm ráng chiều tà.
Kim Triền Húc đứng bên cạnh cô, một tay nắm lấy tay cô gái nhỏ, hơi nghiêng đầu.
“A Ly…”
“Hửm?”
“Em có muốn sống với anh cả đời không?”
Mạch Ly ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, sau đó hai gò má của cô bỗng đỏ bừng. Cô lập tức quay đầu nhìn về phía trước để che lấp đi sự xấu hổ.
Dù sao thì tiến độ của hệ thống còn chưa đến 1% nữa, nếu như đúng như hệ thống nói mỗi ngày cô ở đây mới được cộng thêm 0,01% thì chẳng khác nào cô phải ở thế giới này đến già nhiệm vụ mới thành công.
Nếu như vậy, sao cô không đồng ý với lời đề nghị của hắn? Nghĩ như vậy nhưng cô vẫn cứng miệng.
“Xem thái độ của anh thế nào đã.”