Phùng Thanh Hoa mặc dù là một cô gái lúc nào cũng ưa thích bạo lực, tính tình lại nóng nảy khó chiều, thế nhưng sự xinh đẹp của cô ta luôn được người ta công nhận.
Thân là một đứa con gái của gia đình giàu có, Phùng tiểu thư luôn giữ cho mình sự kiêu ngạo vốn có. Chỉ có điều đứng trước Sầm Dạ Niên, cô ta lại nhún nhường đến cực điểm.
Cầu xin tình yêu từ cậu trai này.
Sầm Dạ Niên vốn còn tức giận chuyện ngày hôm qua, đương muốn tìm cơ hội xử lí Phùng Thanh Hoa thì cô ta đã tự mình tìm tới tận cửa.
Quả nhiên là đúng ý hắn.
Sầm Dạ Niên dựa lưng vào tường, khuôn mặt hắn lạnh tanh, nào có dáng vẻ xúc động mà Phùng tiểu thư kia mong muốn đâu.
“Thích tôi?”
Phùng Thanh Hoa cắn răng, cô ta gật đầu trông cực kì vô tội.
Thế nhưng hành động này không làm cho cậu con trai đứng phía đối diện động tâm, ngược lại Sầm Dạ Niên lại càng muốn bắt bẻ người ta hơn.
“Cậu không xứng.”
Phùng Thanh Hoa chỉ nghe một câu này thôi cũng có cảm giác như sét đánh ngang tai, cô ta ngây ra như phỗng. Sau đó vội vã cầm tay hắn, van nài.
“Sầm Dạ Niên, cậu…”
Nữ chính nguyên tác đã thích người này từ lâu, từ năm này qua năm khác. Nếu như không phải hôm nay có người nói với cô ta rằng nhìn thấy người tình trong mộng của cô ta và con nhỏ Mạch Ly đứng chung một chỗ thì cô ta đâu có hùng hổ đến tận nơi chặn đường nam sinh này.
Sầm Dạ Niên không biết thương hương tiếc ngọc là gì, hắn hất văng bàn tay đang nắm tay mình ra, sau đấy còn không quên dùng khăn giấy lau qua chỗ vừa bị nắm.
“Đừng có đụng vào tôi.”
Hành động này, lời nói này cùng với cử chỉ này đã khiến cho Phùng Thanh Hoa cảm thấy tổn thương một cách sâu sắc. Hắn dám chê cô ta bẩn hay sao?
Phùng Thanh Hoa dù bên ngoài có đánh nhau như thế nào thì trước mặt người mình yêu thích vẫn là dáng vẻ cô gái bé nhỏ.
Nước mắt dâng lên ầng ậc trong khoé mi của cô ta, có vẻ như chỉ cần Sầm Dạ Niên đây làm thêm một hành động nào khác thôi là cô ta sẽ tổn thương đến vỡ oà ra đây.
“Cậu chê tôi bẩn hay sao? Sầm Dạ Niên, cậu quá đáng lắm. Cậu không thích tôi vậy thì cậu thích ai? Chẳng lẽ là con nhỏ mọt sách đáng ghét Mạch Ly kia?!”
Cô ta gào lên, tuy rằng hỏi như vậy nhưng trong lòng cô ta đã mường tượng ra được một đáp án rồi.
Trước đến nay Sầm Dạ Niên chưa bao giờ đối xử đặc biệt với người con gái nào, chỉ có Mạch Ly là ngoại lệ. Mặc dù chỉ vài hành động, thế nhưng cô ta nhận ra được.
Một người yêu đơn phương nhiều năm như cô ta đương nhiên là nhận ra được một cách cực kì rõ ràng.
Nghĩ đến đó cô ta lại chỉ muốn khóc nấc lên.
Tại sao lại như vậy chứ?
Tại sao Sầm Dạ Niên không thích cô ta? Cô ta không đẹp sao? Gia thế của cô ta không tốt hay sao?
Phùng Thanh Hoa càng nghĩ càng tủi thân, cô ta chỉ hỏi chứ không muốn nhận đáp án. Cố nuốt nước mắt vào trong và quay người rời đi, nào ngờ vừa mới bước được mấy bước đã bị hắn gọi lại.
“Phùng Thanh Hoa.”
Giọng nói của Sầm Dạ Niên trầm trầm, tuy rằng chưa có vẻ thành thục như một người đàn ông trưởng thành nhưng sự mê hoặc trong đó lại không lẫn đi đâu được.
Phùng tiểu thư vốn đang mở cờ trong bụng vì nghĩ rằng hắn gọi cô ta lại vì mềm lòng và muốn nói vài câu ngon ngọt an ủi. Nào ngờ thứ cô ta nhận được lại là…
“Nếu như cô dám động đến Mạch Ly, dù chỉ là một sợi tóc thì cứ đợi đó.”
Nói xong hắn liền quay lưng đi trước.
Mạch Ly đứng ở đằng sau gốc cây xa xa chỗ đó đã chứng kiến tất cả. Cô há hốc miệng vì cuộc đối thoại mà bản thân vừa mới nghe được một cách lén lút.
Vậy mà Sầm Dạ Niên lại đứng ra bảo vệ cô? Không chỉ vậy, hắn thậm chí còn đe doạ cả Phùng Thanh Hoa chỉ vì cô?
Mạch Ly nghĩ mãi cũng không ra…
Một lát sau, chờ cho hai người kia mỗi người đi một ngả rồi cô mới đi ra ngoài.
May mắn chỗ này vắng người, một lát sau cô đã tìm thấy một chiếc ghế gỗ dưới một tán cây.
Mạch Ly ngồi xuống ghế khẽ chợp mắt rồi tính toán thời gian vào lớp. Còn dài.
Cứ nghĩ nơi này là nơi thanh tịnh ít người tới, ai ngờ chẳng được chục phút cô đã nghe thấy tiếng nói từ phía kia vọng tới.
Hình như là có mấy cậu nam sinh đang đi về phía này.
Mạch Ly tính toán góc độ, hình như là từ phía đó đi qua đây thì sẽ không nhìn thấy cô, bởi có một chiếc cây lớn và một tảng đá to ở phía trước đã che chắn kĩ cho cô rồi.
Nghĩ như thế, Mạch Ly lại thư thả ngồi đó, không hề có ý định rời đi.
Mạch Ly nào biết quyết định này của mình lại giúp cho nam phụ tránh được tình tiết đầu tiên trong bộ truyện.
Bởi vì lúc này cô nghe thấy được câu nói.
“Chiều hôm nay mày nhớ dụ Sầm Dạ Niên ra khu sau trường, tao đã thuê một đám đầu gấu rồi, dù Sầm Dạ Niên có chống cự thế nào đi nữa thì lần này không tránh được việc mấy tay mất chân đâu.”