Thời gian sau đó không có Phùng Thanh Hoa quả thật khiến cho Mạch Ly thấy trời yên biển lặng hơn hẳn.
Ngày hôm nay lại là một ngày học tập hết sức, cô đang cố gắng lấy lại phong độ của mình, bởi vì mấy ngày nữa là tới ngày kiểm tra toàn trường rồi.
Trường trung học của bọn họ có tỉ lệ đỗ đại học rất cao, đó cũng là lí do học sinh trong trường luôn cố gắng vươn lên hết mình.
Để tuyên dương những học sinh tốt và cảnh báo đối với những học sinh có điểm số tệ, nhà trường thậm chí còn làm một chiếc bảng điểm treo ở ngay gần cổng trường, bảo đảm rằng ai cũng có thể nhìn thấy.
Ngày hôm ấy Mạch Ly ra về như thường lệ, khi đi qua một con ngõ của khu học sinh, cô đột nhiên bị một đám người chặn lại mà không rõ nguyên do.
Mạch Ly cau mày lùi dần về đằng sau, nhìn đám thanh niên mặt mũi bặm trợn không hề an toàn.
“Mấy người muốn làm gì?”
Thời gian tới thế giới này Mạch Ly không kết thêm quá nhiều bạn, thế nên dạo gần đây cô vẫn luôn đi học và đi về một mình. Có lẽ điều đó đã khiến cho một đám người nảy ra ý tưởng xấu xa.
“Cô bé xinh đẹp, đi đâu mà vội mà vàng, ở lại nói chuyện chút với bọn anh đi.”
Đám người này hiển nhiên là đám học sinh xấu chuyên bắt nạt bạn bè, đánh nhau và hút thuốc ở ngôi trường bên cạnh,
Đã nhiều lần học sinh trong trường bị đám đó bắt nạt, Mạch Ly có biết, thế nhưng không ngờ hôm nay đám đó lại chặn đường cô.
“Mấy người dám làm gì tôi, tôi sẽ báo công an đó!”
Nói xong cô lập tức dơ điện thoại ra và cố tình bấm số của công an cho đám người đó nhìn thấy.
Nào ngờ bọn họ không những không sợ mà còn cười phá lên như vừa nhìn một trò khôi hài nào đó.
“Cô em à, em ngây thơ thật đó, nghĩ rằng bọn anh sẽ để em báo công an thành công hay sao?”
Nói xong, một trong số những tên đó lâp tức chạy tới vồ lấy cô.
Mạch Ly thấy tình hình không ổn vội vã chạy về phía sau, vừa chạy cô vừa báo công an.
Thế nhưng chưa được mấy bước chân cô đã bị đám đầu gấu đó bắt được. Một tên tắt điện thoại của cô đi rồi ném văng về một phía.
Đám mặt mũi bặm trợn nhìn thấy cô như vậy thì thấy không khác gì dê vào miệng hổ, bọn họ cười vô cùng ghê tởm.
“Em gái đi chơi với bọn anh đi, bọn anh hứa sẽ không làm gì em đâu.”
Nói xong họ liền muốn lôi cô vào trong góc khuất, thế nhưng Mạch Ly nhất quyết không chịu đi.
“Buông tôi ra! Các người muốn gì? Nếu muốn tiền tôi có thể cho! Thả tôi ra!”
“Khà khà em gái, bọn anh chỉ muốn em chứ không muốn tiền, nữ sinh tươi ngon mơn mởn thế này, bỏ qua thì thật đáng tiếc.” Một tên trong số đó dùng tay vuốt ve khuôn mặt của cô khiến cho Mạch Ly cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Cô tránh sang một bên, cả người nổi hết da gà.
Lúc bọn chúng muốn kéo cô đi tiếp, cô lập tức hít một hơi thật sâu rồi gào lớn ra phía ngoài đường to.
“Có ai không? Cứu tôi với! Có ai không… ưm…ưm…”
Nhưng chưa đợi cô hét xong, một tên trong số đó đã đưa tay bịt chặt miệng cô lại, giọng nói của gã ta cực kì nguy hiểm.
“Con nhỏ này cũng đáo để thật đó ha…”
Mạch Ly giãy dụa không được, cô bắt đầu cảm thấy hết hi vọng.
Hệ thống lúc này không biết đã đi đâu, đêm qua cô nghe nó nói rằng muốn về tổng bộ để báo cáo gì đó nên hôm nay đến không kịp.
Mạch Ly chỉ cảm thấy bản thân thật đen đủi, nếu như hôm nay đám người đó dám động vào cô, cô dù có chết cũng không thể để đám ghê tởm này vấy bẩn mình,
Cùng lắm là trở lại thế giới thực của cô muộn hơn một chút, làm thêm một nhiệm vụ nữa mà thôi.
Nghĩ như vậy nhưng Mạch Ly vẫn cảm thấy sợ, cô giãy dụa thì lại bị bọn chúng tát cho một cái đau điếng.
“Con ranh này ngoan chút đi.”
Mặt cô bị tát lệch sang một bên, cô cắn răng, khi bọ chúng đẩy ngã xuống đất cô liền nghĩ đến cảnh đập đầu vào tường.
Thế nhưng khi cô vừa mới đứng dậy và bị bọn chúng chộp lại thì tên dẫn đầu đột nhiên bị đạp ngã lăn ra đất.
“Bốp!”
“Chúng mày dám động đến người của tao à?”
Giọng nói ấy quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Mạch Ly ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Sầm Dạ Niên. Hắn cùng với một đám vệ sĩ áo đen đang đánh nhau với đám côn đồ
Sầm Dạ Niên ra tay cực kì độc ác, hắn chỉ thiếu điều đập đám người kia đến thừa sống thiếu chết mà thôi.
Sau khi đạp thẳng một tên chắn đường, Sầm Dạ Niên liền đi tới nâng cô dậy.
“Không sao chứ?”
Mạch Ly lắc lắc đầu, cực kì cảm động về màn anh hùng cứu mĩ nhân này của hắn. Thực sự thì Sầm Dạ Niên rất tốt, hắn đã ra mặt giúp cô không biết bao nhiêu lần, nếu như không có hắn, không biết cô sẽ bị ức hiếp đến mức nào đây.
Sầm Dạ Niên đỡ cô ra ngoài, để làm dịu bầu không khí, hắn còn nói.
“Tôi lại cứu cậu rồi, cậu định cảm ơn tôi thế nào đây? Lấy thân báo đáp có được không?”