Cứ như vậy chẳng mấy chốc lại đến ngày kiểm tra. Trong thời gian này, Mạch Ly phải công nhận nam phụ là một người tài giỏi và cực kì thông minh.
Tuy rằng khoảng thời gian trước hắn bỏ học đánh nhau, không chú ý tới bài vở một chút nào nhưng khi cô giảng bài một chút hắn đã hiểu rồi, thậm chí còn có thể học một hiểu mười.
Bảo sao Sầm gia chủ tuy yêu bà vợ kế và rất cưng chiều thằng con trai thứ hai là Sầm Khác nhưng vẫn kiên quyết cho Sầm Dạ Niên là người thừa kế Sầm gia tương lai.
Âu cũng có lí do của nó, chỉ có điều ngừoi tài giỏi thì thường chết sớm, đó là lí do tác giả nguyên tác cho Sầm Dạ Niên thoát vai sớm.
Bởi vì phòng thi chia theo học lực và điểm số của lần thi trước nên lần này Mạch Ly ngồi thi ở phòng đầu tiên, phòng số 1. Còn Sầm thiếu gia thì vinh danh được ngồi ở phòng thi cuối cùng với đám người nổi tiếng quậy phá trong trường.
Ngày hôm nay Sầm thiếu gia đến trường một cách rất nghênh ngang, thậm chí khi giám thị vào coi thi còn phải ngó hắn một cái, không hiểu sao ngày hôm nay vị thiếu gia này lại toát lên cái vẻ tự tin đến lạ.
Thế nhưng sự kinh ngạc này sau đó còn lớn hơn, bởi vì khi giám thị phát bài thi xuống. Như bình thường, đám người trong phòng này chỉ thèm viết cái tên mình rồi tô vẽ linh tinh mấy đường là xong.
Nhưng mà hôm nay là một ngày mà ai ngồi trong căn phòng ấy cũng phải mắt chữ o mồm chữ a hết. Họ nhìn thấy Sầm thiếu gia để bài trên bàn một cách ngay ngắn, đầu tiên là viết tên một cách rõ ràng, nào còn nét chữ rồng bay phượng múa đến không nhìn nổi như ngày xưa.
Tiếp theo đó, hắn thuần thục giải từng bài từng bài một, đúng là chuyện lạ có thật.
Ngay giây phút đó, đám học sinh kém ngồi trong phòng không dám ho he lấy một tiếng, họ sợ chỉ cần phát ra một tiếng động thôi là sẽ khiến cho vị thái tử gia này không làm được bài thi một cách tốt nhất. Rủi có chuyện gì hắn lại đi ra tìm bọn họ tính sổ thì xong đời.
Sầm Dạ Niên làm bài xong rất nhanh, khi đồng hồ mới chỉ tới thời gian nửa bài thi thì hắn đã đặt bút xuống. Sầm thiếu gia thậm chí còn không thèm xem lại mà lập tức lên thẳng bàn giáo viên để nộp bài.
Giám thị cầm lấy bài của hắn, không quên hỏi thêm một câu.
“Không xem lại bài sao?”
“Không cần.”
Sầm Dạ Niên là người ra ngoài sớm nhất, hắn đi tìm phòng thi số 1, đương nhiên hắn biết cô nhất định sẽ làm bài còn tốt hơn hắn. Thế nhưng xuất phát từ sự quan tâm thì Sầm thiếu gia vẫn rất hồ hởi đi thăm hỏi người ta.
Lúc tới nơi Mạch Ly đã hoàn thành bài thi rồi.
Cô nhìn hắn, cũng chẳng bất ngờ. Nếu như không phải trong sách nói Sầm Dạ Niên thông minh từ nhỏ, từ ngày xưa đã được mệnh danh là thần đồng thì cô đã nghi ngờ hắn là một nhân vật khó lường nào đó xuyên không tới đây.
Cô dám cá bài thi này hắn có thể làm tốt hơn cả cô nữa kia.
“Làm bài tốt không A Ly?”
Dạo gần đây Sầm Thiếu gia mở miệng là A Ly, khép miệng cũng là A Ly khiến cho Mạch Ly liên tưởng đến người đàn ông chuyên quyền độc đoán ở thế giới trước.
Cô có nhắc nhở mấy lần nhưng hắn không thèm nghe nên cuối cùng cô cũng đành kệ hắn.
“Không tồi, cậu thì sao?”
Thời gian gần đây hai người đã thân thiết hơn nhiều, thậm chí cô còn rất có thiện cảm với hắn. Nếu như để chọn một người để nắm giữ thanh xuân của cô, cô nhất định sẽ chọn một cậu nam sinh ngoài lạnh trong nóng như Sầm Dạ Niên.
“Cũng giống cậu, vì kỉ niệm cho sự giống nhau này, tôi dẫn cậu đi ăn một bữa ngon nhé?”
Mạch Ly mỉm cười, không từ chối.
Ra đến cổng trường. Cô bất ngờ gặp một nhân vật, Sầm Khác, cậu ta nên ở trong phòng thi mới phải, sao lại ở đây.
Lúc này Sầm Khác đang bị một đám côn đồ chặn đường đe doạ.
“Thiếu gia nhà họ Sầm phải không? Có tiền thì mau nôn ra đây cho tao.”
Sầm Khác nhu nhược lùi về phía sau, liên tục xin tha, đám người kia vậy mà dám cầm dao.
Thấy Sầm Dạ Niên, Sầm Khác như vớ được cứu tinh mà chạy tới cầu cứu.
“Anh! Cứu em!”
Sầm Dạ Niên không muốn dây dưa với gã ta. Thế nhưng đám người kia lại hành động như không cần não, cầm dao lao thẳng về phía Sầm Dạ Niên.
“Đây là anh trai mày đúng không? Vậy thì tao sẽ xiên cả đôi!”
Nói xong tên côn đồ dơ dao lên, Sầm Dạ Niên quay người sang một bên. Thế nhưng Sầm Khác lại dám đừng đằng sau để giữ lưng hắn lại.
Mạch Ly thấy vậy thì thoảng thốt, biết được Sầm Khác có mưu đồ riêng liền dơ tay ra muốn kéo Sầm Dạ Niên.
Nào ngờ một cái nhấc tay này nhấc theo cả mưa to gió lớn.
Con dao kia va trúng tay Mạch Ly, ngay giây phút đó, máu đỏ từ trên tay cô túa ra, nhìn là thấy hoảng hốt vô cùng.
Sầm Dạ Niên trừng lớn mắt.
“A Ly!!!”