Chương 23
Sáng hôm sau, như mọi ngày, Khả Mi lại đến công ty, nhưng mọi người hình như càng ngày càng khó chịu với cô thì phải, đã thế tháng này cô còn làm không công nữa chứ, trong khi mọi người vui vẻ, sảng khoái mà cầm tiền thì cô lại ở đây mà thống khổ nhập dữ liệu a.
Khả Mi vô cùng uất ức, lòng thầm rủa lão đại chết tiệt đó, bỗng lúc đó trưởng phòng lại đến trước mặt cô.
-Khả Mi, chủ tịch là thấy cô hôm qua làm mất trật tự an ninh của công ty …nên đã trực tiếp cắt tiền lương của cô rồi.-Câu thông báo của trưởng phòng đáng kính như giọt nước tràn ly.Khả Mi thật sự tức giận.
Khốn kiếp thật! Tháng này cô đã không có tiền lương rồi, thấy cô ngồi không trong khi mọi người vui vẻ đi lĩnh lương mà anh ta còn chưa thấy thỏa lòng sao?! Bà nó chứ, rõ ràng anh ta cố tình muốn dìm chết cô mà! Còn cắt tiền lương tháng sau của cô? Lố bịch! Lố bịch!!!
Châu Khả Mi lòng tóe lửa hận, tay nắm chặt như muốn cố kìm chế nó xuống.Bỗng dưng cô lại nghĩ đến những câu nói của Song Linh-không phải anh ta thù hận dai dẳng mà cô quá ngây thơ đi, làm gì có ai thừa nhận hậu đến nỗi tha ột kẻ đã từng sỉ nhục mình cơ chứ! Cô tại sao lại từng xảy ra tình cảm với một con người như thế cơ chứ! Thù hận không thôi, công tư không phân minh!
Quá tức giận mà lần đầu tiên Khả Mi bỏ về giữa chừng trong khi chưa tan ca, mặc kệ mọi người, mặc kệ ánh mắt của họ, cũng không phải quan tâm đến thái độ của anh ta, trực tiếp đi.
…
Khả Mi đi lang thang cuối cùng không hiểu vì sao lại quyết định đến vũ trường-nơi cấm kị nhất của cô.
Tiếng nhạc xập xình trong quán cũng như những con người đang ra sức uốn éo trên sân khấu làm cho Khả Mi thoáng chốc nhớ đến cái lần đến quán bar tìm lão đại, thời gian đúng là khắc tinh của nhân loại quả không sai!
Nhìn những cô gái ăn mặc thiếu vải đằng trước mặt khiến Khả Mi khinh bỉ, nhưng rồi cô lại thấy mình cũng chẳng khác gì khi bước chân vào chốn ăn chơi như thế này.Hai lão gia dưới quê mà biết đảm bảo không đập nát cẳng đứa con hư đốn này mới lạ đấy! Nhưng bây giờ cô thật sự rất chán đời a!
Châu Khả Mi bắt đầu gọi rượu, uống hết ly này đến ly khác.Tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn mờ ảo khác biệt với thế giới đang lao vào công việc bán sống bán chết bên ngoài, ở đây cô không biết là ngày hay đêm.Khả Mi bắt đầu chìm vào cơn say, cô thật sự muốn một lần thoải mái mà không phải lo nghĩ đến ngày mai a!
Bên này Khả Mi đang say mà nằm vật ra bàn, bên kia đã nhanh chóng có một đám đàn ông bước vào quán, không khí giữa họ ồn ào không kém quán là bao.
-Này Trần Khiêm, dự án thành công lớn như vậy cậu có nên đãi bọn này một bữa không?-Sau khi chọn được một chỗ ngồi thích hợp, một người đàn ông rướn người nói với anh chàng ngồi bên cạnh.Người đàn ông tên Trần Khiêm chỉ cười nhẹ, không nói gì.Ánh mắt anh lơ đễnh mà đảo nhìn xung quanh.Đám phụ nữ nhìn anh chăm chú khiến anh thoáng chốc thấy kinh tởm.
-Này em gái, sao đi có một mình thế này? Có cần bọn anh phục vụ không?-Cách đó không xa, Khả Mi bị hai gã đàn ông bủa vào.Ánh mắt càn rỡ mà nhìn lên người cô, bộ dạng như muốn nhanh chóng dụ cô gái này vào tròng.
Khả Mi đang ngủ bị quấy rầy thì khó chịu, bực bội hất tay hai tên đó ra.
-Không cần, không cần …đi …-Nhưng hai gã đấy căn bản như hai con thú háu đói nhìn thấy thức ăn, quyết không buông.
-Đi với bọn này!-Không đợi cô kịp phản ứng đã nhanh tay mà kéo cô đứng lên.Khả Mi mắt thấy nguy hiểm nhưng tay chân cô hiện tại lại mềm nhũn hết ra, không thể cử động chứ nói gì đến việc đẩy họ ra.
Bố, mẹ, Chúa ơi, ai đó cứu tôi với!
-Đã nói là bỏ ra cơ mà! Buông …buông ra coi !-Khả Mi tuy không còn sức lực nhưng vẫn mạnh miệng :-Ông chú này bị điên à !
Chát !
Cô tức giận mà vung tay tát cho hắn ta một cái như trời giáng gây chú ý trong bán kính 50m.Đương nhiên Trần Khiêm bên này cũng đã nhanh chóng bị thu hút.Nhìn kĩ là Khả Mi, Trần Khiêm vội vã nói khao đồng nghiệp rồi chạy lại.
-Mẹ kiếp, mày dám đánh tao ? Hôm nay bố mày phải dạy ày một bài học !-Hai tên đó nghiến răng toan đập cho Khả Mi một trận, rồi sau đó tính tiếp.Ai dè, tay còn chưa kịp đụng đến tóc của cô đã nhanh chóng bị một bàn tay khác chặn lại, tên đó thoáng giật mình mà trợn trừng mắt lên nhìn đứa nào to gan phá đám.
-Mày …
-Đây là bạn gái của tôi ! Hai anh biết điều thì mau biến đi !-Trần Khiêm ánh mắt vô cảm mà nhìn.Điệu bộ đó khiến hai tên kia thoáng giật mình nhưng cũng nhanh chóng mà định thần lại.Lòng tự tôn bị phỉ nhổ nên hai gã đó không ngần ngại mà xông vào đánh nhau, một lúc sau lại nhanh chóng xuất hiện thêm nhiều đồng bọn khác.Vốn dĩ là có thế đánh được nhưng bất ngờ hiệp giữa lại từ đâu bay ra mấy cái gã không biết tên tuổi mà Trần Khiêm trở tay không kịp.May mà lúc sau có ai đó đã nhanh trí gọi bảo vệ nếu không …
Đồng nghiệp cách đó không xa cũng giật mình khi nhìn thấy cảnh này.Trần Khiêm thằng đó thường ngày điềm tĩnh, thư sinh như thế nào cả bọn ai mà chả không biết, hôm nay cư nhiên lại vì một cô gái mà đánh đến nông nỗi này.Cô gái đó thật là không tầm thường mà !
Cả bọn vô hình chung mà đồng nhất quan điểm, mắt trung thành nhìn cho đến khi Trần Khiêm cõng Khả Mi ra khỏi quán.
…
Đường phố tập nập, hối hả như chính cuộc sống ở đây, mọi người hồn ai người đấy giữ mà vội vã chạy đua với nhịp sống.Một ngày mới bắt đầu như thế nhưng ở một góc nào đó của con phố, tại một nhà trọ, một cô gái đang vui vẻ mà chìm đắm trong giấc ngủ và những giấc mơ.
-Châu Khả Mi, dậy đi !-Giọng nói lanh lảnh vang lên bên ngoài của Song Linh đã thành công mà kéo Khả Mi tỉnh dậy, cô lồm cồm ngồi dậy, đầu bỗng dưng cảm thấy đau kinh khủng.
-Ai da, rốt cuộc là có chuyện gì a ? Đầu mình sao lại đau thế này ?-Khả Mi nhăn nhó đập đập đầu, ánh mắt lơ đễnh mà liếc qua đồng hồ trên đầu giường, lúc này như bị một huyệt chết đứng.
-Á~ ! Mấy giờ đây ? Mấy giờ đây ?-Cùng cái đầu như tổ quạ và bộ dạng kinh hãi hết sức, Khả Mi thất sắc mà lao ra ngoài, hướng nhà vệ sinh lao vào.Song Linh đứng ngoài hết hồn một phen, cũng chẳng hiểu rốt cuộc có chuyện gì nữa.
2 phút sau, Khả Mi quần áo chỉnh tề toan bước ra ngoài, cũng không quên ném cho con bạn ánh nhìn thù hằn, Song Linh lại thoáng giật mình.
Cô thật sự cũng không muốn mọi người trong tập đoàn ghét nữa a ! Hôm qua tự ý bỏ về, hôm nay lại đi trễ không biết đến công ty sẽ có chuyện gì xảy ra đây ?
Khả Mi cứ vội vội vàng vàng mà đi liền đâm vào người đứng trước cửa nhà cô từ lúc nào.
-Ui da, rốt cuộc là ai …-Khả Mi nhăn nhó tính hơn thua với kẻ nào đó thì giật mình khi nhìn thấy người trước mặt :-Trần Khiêm, anh ở đây giờ này làm gì ?
-Đến đón em.
-Đón tôi ?-Khả Mi mắt tròn mắt dẹt mà nhìn người trước mặt.Anh ta rốt cuộc là có bình thường không ?
-Đón tôi làm gì ?
-Đương nhiên là đi làm !-Anh ta trả lời vô tư lự khiến Khả Mi thoáng chốc thấy nghi ngờ.Nhìn thấy thái độ của cô, Trần Khiêm cũng như đoán được điều gì liền nhanh chóng mà rút một tờ giấy trong túi áo vest của mình ra.
-Tôi biết em sẽ như thế này.-Trần Khiêm cười một hồi rồi đem chuyện tối hôm qua tường thuật lại.
Chuyện là như vầy, hôm qua Khả Mi vốn dĩ say ngoắc cần câu mà được Trần Khiêm cõng về, trên đường đi cô cứ liên tục lải nhải cái gì mà tiền lương rồi áp bức khiến anh tò mò.Thế là nhân lúc cô say mà Trần Khiêm mới tra hỏi, thế là vô tình mới biết được chuyện cô phải làm không công, bị cái người là lão đại gì đó chèn ép.Anh thương hại nên đã thỏa thuận với cô cùng làm việc với anh, trả tiền lương đàng hoàng, thế nên mới có viễn cảnh như hiện tại.
-Ý anh là tôi đã đồng ý ?-Khả Mi dường như không tin vào tai mình, cô lại trực tiếp kí vào cái tờ hợp đồng làm ăn với anh ta ! Đùa à !
-Em làm cho anh vốn cũng chẳng có gì nặng nhọc, chỉ là sáng sớm theo anh đến công ty quét dọn bàn ghế một chút, mua đồ ăn ọi người, làm mấy công việc linh tinh.Một tháng như trong hợp đồng anh sẽ trả cho em 8 triệu !
8 triệu ! Đùa sao ? Làm mấy thứ việc nhàn rỗi đó mà một tháng được 8 triệu ?
Thấy bộ dạng Khả Mi ý tứ nghi ngờ rõ rành rành trên mặt, Trần Khiêm lại tiếp tục thuyết phục :
-Dù sao chỗ bọn anh cũng là làm tư nên tiền lương của em sẽ do anh trả, em đừng thấy công việc như thế là nhẹ nhàng, thực chất thì nó không đơn giản như thế đâu ! Anh là thấy em khổ sở nên mới ra tay giúp, cũng chẳng có mưu đồ gì, nếu em đồng ý ngày mai trực tiếp đến công ty, còn không thì …-Trần Khiêm nói đến đây bộ dạng giống như chuẩn bị bỏ đi, Khả Mi vội vã giữ lấy tay anh ta.
-Tôi đồng ý !
-…-Trần Khiêm chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn xuống cánh tay đang bị cô giữ.
-Nhưng sao anh lại trả cho tôi nhiều tiền như vậy ? Thực ra thì một tháng làm những việc đó chỉ cần trả 6-7 triệu là nhiều rồi !
-Sớm muộn gì tiền nhiều cũng là của em mà, lấy trước cũng không sao !-Trần Khiêm ném một câu nói đầy ý tứ rồi quay người tiến về phía xe, bỏ lại đằng sau Khả Mi đần mặt ra.
Sớm muộn cũng là của cô là sao ? Mà tiền của ai mới được ?
-Khả Mi, em không tính đến công ty xin nghỉ việc sao ?-Trần Khiêm đã sớm ngồi trong xe từ khi nào, giọng vui vẻ giục Khả Mi đang mất thần hồn một đống ở đây.Cô nghe thấy gọi liền nhanh chóng vứt nghi ngờ sang một bên mà chạy đến.Nghĩ nhiều cũng rất nhức óc a !
Chiếc xe Ferrari hướng tập đoàn Lâm thị mà đến, Khả Mi ngồi trong xe hồi hộp, không biết lát nữa đối diện với lão đại phải như thế nào.
3 phút sau, chiếc xe đã dừng lại, hít một hơi thật sâu, khí thế như dũng sĩ chuẩn bị ra trận Khả Mi tiến vào công ty.
Cố lên, Châu Khả Mi ! Vì tương lai của mày, vì sự nghiệp làm ít hưởng tiền nhiều mà phải cố lên ! Dù sao thì nơi đây đã sớm không thuộc về mày rồi, vì vậy lần này phải dứt khoát !
Khả Mi cứ hừng hực khí thế mà đi thẳng lên lầu 22.
-LiLa thư kí, tôi muốn gặp chủ tịch !-Hai cô thư kí thấy sự xuất hiện đột ngột củabạn Khả Mi thì thoáng giật mình, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.Bỗng lúc đó điện thoại nội bộ vang lên.
-Alô ?
-Gọi cô Châu bộ phận tài vụ lên đây !-Là giọng chủ tịch !
Li La thư kí ngẩng đầu lên nhìn Khả Mi.Hai người này cũng thật là thần giao cách cảm a.
-Cô Châu, chủ tịch đang đợi !-Lời của cô thư kí còn chưa dứt Khả Mi đã vội vã mà tiến vào, bước nhanh đến bàn làm việc của lão đại.
Cô tính rồi, phải đánh nhanh thắng nhanh, tránh trường hợp bị khuất phục trước khí thế của lão đại mà cô bỏ trốn, lúc đó sôi hỏng phỏng không thì khốn !
Thầm nhủ như thế, Khả Mi liền nhanh chóng mà đặt đơn xin thôi việc xuống trước bàn làm việc của lão đại.
-…-Lão đại chau mày.
-Tôi muốn thôi việc !