Chương 27
-Khoan đã!-Giọng nói của Lâm phu nhân như xé tan bầu không khí, khiến mọi người có mặt trong phòng một phen kinh hãi, còn bạn Khả Mi thì căn bản chết đứng tại chỗ.
-Cháu không thể bỏ đi như thế được!
Thôi toi rồi! Chẳng lẽ bắt cô đền cái bình cổ đó sao? Đừng đùa ác như thế chứ! Không thích, không thích! Cái đó là bình cổ đó, có bán mười cái mạng này không chắc đã đền nổi chưa?
Khả Mi vì hành động bất ngờ của Lâm phu nhân mà một phen thất sắc, mặt cắt không còn giọt máu, miệng khô không khốc mà chờ đợi hành động tiếp theo là túm cổ cô giao cho cảnh sát của nhà họ Lâm.Nhưng đợi hơn nửa ngày mà căn bản một chút động tĩnh cũng không có.
-Lâm phu nhân ….ha ha ha ha….thật ra mọi chuyện …-Bạn Khả Mi thôi thì lấy tinh thần quay đầu là bờ, thấy chết sờn lòng mà mặt dày túm lấy tay Lâm phu nhân mà cười tươi đến quỷ dị.
-Khả Mi…
-…-Tai nghe mẫu thân của đại ma vương gọi tên mình đầy xúc cảm như vậy mà Khả Mi cả kinh.Mắt tròn ngơ ngác mà hướng Lâm phu nhân.
-Cháu có thật lòng yêu Dĩ Dĩ không?-Vì quá bất ngờ mà đầu óc rối như tơ vò của Khả Mi hơn nửa ngày sau mới hoạt động, chậm chạp, lắp bắp mà nhả ra từng chữ.
-Cháu …c …có.
-Cô không thể! Cô thật sự không đủ nhân tâm mà chia cắt hai đứa!-Nửa câu còn đầy biểu cảm mà túm lấy tay cô.
Rốt cuộc thì sao đây?
-Khả Mi, qua việc cái bình cổ này mà cô mới nhận ra cháu thực là một cô gái tốt, biết nhận lỗi và chịu trách nhiệm, dù điều đó khiến cháu thiệt thòi. Ta một lòng rất xúc động!-Nghe phu nhân đó lải nhải một hồi Khả Mi mới như vỡ lẽ.Nhưng chính điều đó cũng khiến cô kinh hãi.
Cái gì chứ? Cô thật ra rất rất lưu manh, rất rất xấu xa đó! Lâm phu nhân, cô không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được!
Vâng, đó chính là tiếng lòng của bạn Khả Mi đáng thương, nhưng chỉ tiếc là dù ười cái lá gan cô cũng không có can đảm mà nói ra, vì căn bản Lâm ma vương ở góc kia đang phóng ánh mắt sắc như dao găm về phía cô.Thôi thì cứ xem cô là thế hệ trẻ ham sống sợ chết đi! Dù sao hai tỷ đó dù có chạy thoát cũng không thể trả hết được. Haiz, coi như kiếp này đen thì Chúa sẽ bù kiếp sau vậy!
Khả Mi thầm than thân trách phận một hồi, tính toán hơn một ngày thì quyết định im luôn, cứ để cho đại ma vương tự xoay đi!
-Điều quan trọng là hai đứa lại đối với nhau thật lòng! Lâm Dĩ cũng không còn là trẻ con nữa, khó khăn như vậy mới tìm được người vừa ý nó, cô …cô làm sao có thể chỉ vì một chiếc bình cổ không đáng giá đó mà đối xử với hai đứa như thế được cơ chứ!
Ôi Chúa ơi, rốt cuộc mọi chuyện sao lại thành ra thế này?
Bạn Khả Mi mắt chết trối mà nhìn Lâm phu nhân, thiếu điều muốn túm lấy gấu quần xin phu nhân đó đừng đánh giá người qua vẻ bề ngoài.À, hình như nói vẻ ngoài cũng khiến quần chúng phẫn nộ thì phải!
Như trăm lòng một ý với Lâm phu nhân mà toàn bộ người nhà Lâm gia có mặt trong phòng đều thống nhất mà đem Khả Mi đánh giá từ tốn từ đầu đến chân.Bạn Khả Mi cả kinh.-.-||||
-Không để mọi việc trễ nải nữa.-Vừa dứt câu mẹ của đại ma vương liền không nhanh không chậm mà hướng điện thoại mà đưa cho cô, Khả Mi ngơ ngác một trận.
-Con còn không mau báo với gia đình! Ôi, hay đứa trẻ này đều bị cha mẹ rời xa từ nhỏ, con mồ côi sao?-Mắt thấy thái độ biểu cảm của phu nhân đó sắp trào dâng như thủy triều mà Khả Mi cuống cuồng mà đón di động từ tay phu nhân.
Ách, sao cô lại cuống cuống như thế cơ chứ? Mà Lâm phu nhân đó nghĩ thành dạng gì mà nghĩ cô mồ côi cơ chứ?
Chỉ vì một phút nông nổi nhất thời mà bạn trẻ Khả Mi hận một nỗi không thể trực tiếp đập đầu mình vào gối, nhưng dưới ánh mắt long lanh ngàn vì sao của nhà họ Lâm mà cô cũng chỉ biết rủa một câu cẩu huyết rồi chần chừ nhấn nút gọi về nhà, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần không ai nghe máy, siêu thị có thể giảm giá chăng, cũng có thể hôm nay có trận bóng đá nào đó?
Nhưng sự đời đâu như mơ, đến cả Chúa nhân từ cũng bỏ đi chơi mà vô tình quên lờ thỉnh cầu của bạn Khả Mi đáng thương, sau ba phút đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen đến mức không thể quen hơn của mama tổng quản:
-Alô?-Nghe kìa, người lạ gọi mới có cái giọng hiền hòa, ôn nhu như thế! Mẹ à, cũng thật biết giữ hình tượng a!
-Mẹ.
-A, á, Khả Mi ngốc, sao gọi về làm gì vậy, mà mới mua điện thoại mới sao? Ái chà, con bé này, giỏi lắm rồi đấy, điện thoại cũ mày làm mất rồi có đúng không? Hay là lại đua đòi đấy?-Không đợi Khả Mi kịp lên tiếng mà mama đã nổ nguyên một tràng súng liên thanh rồi.Giọng của mẫu thân cũng không phải bé a, cũng được vinh dự mà xếp trong hàng ngũ các cô, các dì buôn bán thịt cá.Và thế là nghiễm nhiên mà cả Lâm gia đều nghe thấy, tình thế của bạn Khả Mi chỉ có thể hình dung bằng một từ thảm!
-Ây da, mẹ!
-Sao?!
-Mẹ buồn cười thật đấy! Con gái mẹ đoan trang nhu mì từ nhỏ đến lớn mà mẹ nỡ nghi ngờ như thế sao? Đây là điện thoại của một vị phu nhân là mẹ của tổng giám đốc trong tập đoàn con!
Tai nghe thấy cách giới thiệu thiếu đường thiếu mắm của bạn trẻ Khả Mi về gia đình chồng tương lai mà ai trong Lâm gia cũng mặt đen như đít nồi, còn cả hàn khí tựa băng của Lâm ma vương nữa.
Dường như cảm nhận được bầu không khí có phần hơi khác mà Khả Mi thức thời ấp úng mà thưa chuyện:
-Mẹ…
-Còn gì nữa cô?
-Con …sắp …kết hôn…
-Cái gì mà kết với chả hôn! Khoan đã, mày vừa nói gì? Kết hôn?!-Mama hét đến độ người nhà Lâm gia đều nhanh tay mà bịt tai lại.
-Dạ!-Cả Lâm gia đều nín thở mà quan sát phản ứng của người nhà bên đó, không khí tưởng chừng như đông lại.
-Với ai? Khi nào? Lúc nào? Sao bây giờ mới thông báo? Ai chà, con gái lớn đúng là khó giữ mà!-Ai dà, bà nhà lại giở tính dỗi ngàn năm rồi đây!
-Là với sếp của con!
Sau câu thông báo có độ sát thương cực kì lớn của Khả Mi mà hai lão gia bên đó tí thì sặc nước mà chết, riêng phụ vương cao quý đã nghiễm nhiên giật mình mà hóc một cái xương cá to đùng.-.-
Tai nghe đủ loại âm thanh nồi niêu xoong chảo ở đầu bên kia mà Khả Mi ớn lạnh.Rốt cuộc là hai người đang bày trò gì đây chứ.
-Sao ? Cha mẹ con nói gì ?-Lâm phu nhân dường như rất nóng ruột, vội vã mà khẩn trương hỏi cô.Khả Mi chỉ biết cười trừ mà chỉ chỉ vào điện thoại.
Ai da, cô chỉ mong mẹ cô biết cô khó khăn, bị ép uống mà nổi máu anh hùng, lấy khí thế của dân tộc ta ngàn năm « giặc đến nhà đàn bà cũng đánh » mà đòi lại công lí cho đứa con tội nghiệp này. Hic, mọi chuyện cầu trời là như thế !
-Bé con à, ở nhà đợi ba mẹ ngày mai lên nha !-Sau đó trực tiếp tắt máy, Khả Mi ở đầu dây bên này hoàn toàn đông cứng.
-Sao, sao ? Cha mẹ con nói gì ?
-À, mẹ cháu nói để suy nghĩ !-Khả Mi tạm thời chỉ có thể nói dối, nhỡ đâu hai lão gia dưới nhà chỉ là nhất thời xúc động mà hành động mất lí trí thì sao ? Cô vẫn là lo lắng cho hai người, nếu như có hối hận thì còn kịp, nếu không cô mà vội phun ra sự thật thì chẳng phải đến lúc họ hối hận cũng vô ích, rồi lại dằn vặt bản thân mình sao ? Cô đúng là hiếu thảo mà !
Nhưng mà Lâm phu nhân này có thể đừng thân thiết như vậy được không ? Lại còn không ngần ngại mà gọi cô bằng con nữa chứ ? Ôi mẹ ơi, đến chính cô còn đang nổi da trâu đây này !
-Còn suy nghĩ cái gì cơ chứ ? Con nghĩ cái nhà đấy cũng đề cao quá đấy !-Một cô tiểu thư nhỏ trong nhà bỗng dè bỉu, Khả Mi sôi máu.
-Này, chắc chị đây cần lấy anh của cô lắm đấy !
-Chị…-Mắt thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Lâm phu nhân liền nhanh chóng ngăn lại, sau đó thân thiện mà hướng Khả Mi cười.
-Thế giờ con tính sao ?
Tính kế, nhất định phải tình kế !
-Ngày mai con sẽ cùng cô ấy về gia đình bên đấy để thuyết phục ba mẹ chồng tương lai !-Không đợi Khả Mi có thời gian lập mưu tính kế, Lâm Dĩ từ đầu đến cuối bày ra cái bộ dạng không phải việc của mình bỗng lên tiếng.
Mấy tuần trước có một vài chuyện ngoài ý muốn nên không thể post truyện đc!>.