Chương 09
-Cô bán thân đi!-Lão đại nhìn cô cười cợt nhả, đã thế còn liên tục liếm môi, điều này nhanh chóng khiến Khả Mi sợ tái mét mặt.
-Bán thân! Bán thân!-Anh ta cười gian, chân không tự chủ mà càng ngày càng tiến gần cô.Khả Mi sợ hãi lùi về đằng sau.
-Anh đừng có đến đây! Đừng!!!
-Á~!-Tiếng hét vang lên giữa căn phòng yên ắng.Khả Mi mồ hôi nhễ nhại bật dậy, mặt cắt không còn giọt máu.
-Giấc mơ? Hóa ra chỉ là giấc mơ thôi!-Cô sợ hãi vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm, đầu óc bỗng nhiên nghĩ đến giấc mơ đó mà rùng mình.
Nhắc đến lại thấy thảm hại, chiều nãy, cách đây đúng mười một tiếng chẳng phải cô đã vô tư mà bán mình sao.Vào lúc đó …Đầu của Khả Mi như một cỗ máy thời gian, vô thức mà quay về trưa nãy…
-Cô bán thân đi!-Lão đại hờ hững buông ra một câu nhất thời khiến Khả Mi chết cứng, đại não nhanh chóng ngừng hoạt động, một lúc sau mới phản ứng.
-Chủ …chủ tịch, tôi bán nghệ không bán thân!-Nhanh chóng lấy hai tay bảo vệ mình, lão đại khóe miệng giật giật khi nhìn thấy phản ứng của cô.
-Cô Châu, có lẽ tôi nên giải thích!
-…
-Có phải cô làm mất nhẫn của tôi đúng không?
Khả Mi gật.
-Cô lại không muốn đền tiền?
Cô lại gật.
-Nghĩa là bây giờ cô phải trả cho tôi một thứ giá trị nhất của cô, nó giống như là tài sản riêng của cô?
Cô tiếp tục gật.
-Bản thân, sự tự do có phải là tài sản quý giá nhất của cô phải không?
-…
-Bây giờ thay vào trả nợ bằng tiền mặt thì cô sẽ trả cho tôi theo cách bản thân, sự tự do!
-Nhưng mà chủ tịch…
-Nghe tôi nói! Nếu như cô đồng ý làm vợ chưa cưới giả của tôi trong vòng một tháng thì tôi sẽ xóa sạch nợ.
Nghe đến xóa sạch nợ, mắt Khả Mi nhanh chóng sáng như đèn pha nhưng nhanh chóng sau đó liền phát hiện ra cái thiệt.
-Chủ tịch, tôi là phụ nữ, nếu giả thì đúng là không sao, nhưng khi hết hạn anh hủy hôn với tôi không phải tôi sẽ là người thiệt sao?-Khả Mi nói như thế lập tức khiến đại boss nhìn cô bằng ánh mắt khác.Không ngờ mọi ngày cô gái này nhìn mặt ngờ nghệch như thế mà bây giờ lại tính toán hơn thua đến như vậy!
-Cô nghĩ tôi là gì?-Lão đại bỗng dưng hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với vấn đề, nhưng Khả Mi vẫn ngoan ngoãn trả lời.
-Chủ tịch dĩ nhiên là người có quyền hành nhất tập đoàn, là ước mơ của hàng ngàn phụ nữ, là người đàn ông độc thân hoàng kim, là … (tĩnh lược ba ngàn từ)
Khả Mi thầm nhủ phải nhân cơ hội này mà tâng bốc lão đại cho nên cô cứ thế nói không ngừng nghỉ, chỉ sợ lão đại không bảo dừng thì đến tối mịt cũng không xong.-.-
-Trong mắt cô cũng như tất cả mọi người nếu tôi tuyệt vời như thế, thì khi cô dính dáng đến tôi có hay không xảy ra trường hợp bản thân cô chịu thiệt thòi?
Ừm, cũng có lí đó ha!
Thấy Khả Mi có vẻ bị thuyết phục, lão đại nhanh chóng lấy ra một tờ giấy đẩy qua cho cô.
-Nếu đã suy nghĩ thấu đáo thì mau kí tên vào đây đi!
Ách, sao chủ tịch có thể chuẩn bị chu đáo đến như vậy chứ? Không hiểu sao cô cứ có cảm giác tất cả mọi chuyện đều được lão đại tính trước rồi?
Thế là vào một ngày đẹp trời, bạn Khả Mi ngốc nghếch đã nhanh chóng bán mình chỉ trong hai mươi phút đàm phán.
Mặc dù cha mẹ đã từng dạy giàu sang không phóng túng, nghèo hèn không thay đổi, quyền thế không khuất phục nhưng …xin lỗi ba mẹ, con bất tài đã bị nhẫn kim cương ba cara khuất phục mất rồi.-.-
Và cũng là lần đầu tiên trong đời Khả Mi nghĩ bản thân mình có thể trị giá đến ba cara tức hai tỷ sao? Thật là đáng ăn mừng!