Đại Boss Và Cô Nhóc Đẹp Trai

-Một nơi xa lạ,lòng cô bé chỉ còn lại một khoảng không,trống trãi,cô bé nhìn mọi vật xung quanh với đôi mắt mệt mỏi.hàng cây theo gió đung đưa.những đợt gió lùa,mệt mỏi,thật sự cô bé quá mệt mỏi.Cô bé nằm xuống giường nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ được,cô bé nhìn 2 bàn tay mình mà run sợ.-sau một hồi mắt cô bé cũng dần khép lại,nhưng những chuyện kia thì có lẽ đối với một cô bé sau này chắc sẽ không có giấc ngủ nào ngon

-sơ ơi,sao em ấy buồn quá quá-cậu bé khoảng 10 tuổi hỏi

-bạn ấy bị mệt nên mới vậy thôi con-sơ ân cần trả lời

-vậy khi nào em ấy hết mệt con sẽ dẫn em ấy đi chơi-cậu bé

-ai nghe tới cảnh ngộ cô bé đều thấy đau lòng,chỉ trách số phận

-cậu bé mỉm cười nhìn cô bé ngủ

-cô bé không tài nào ngủ lâu được vì hình ảnh người đàn ông đó,máu khắp nơi đều là máu.

-mồ hôi túa ra,cô bé bước xuống giường

-mama-.cô bé gọi

-một từ thân quen nhưng bây giở đâu còn người để gọi,cô bé nén nước mắt bước ra ngoài thì trời cũng đã tối

-những đứa trẻ đang quay quầng bên mâm cơm nhìn cô bé

-em tới ăn cơm đi-cậu bé

-cám ơn,nhưng mọi người ăn đi-cô bé bước đi ra ngoài ghế đá ngồi

-cô bé ngồi đó,mặt ngước lên bầu trời đêm đầy sao,vũ trụ bao la ngân hà rộng lớn,ngắm từng vì tinh tú,cô bé biết mama cô bé cũng là môt vì tinh tú

-em thích ngắm sao?-cậu bé ngồi kế bên cô bé

-phải-cô bé

-sao rất đẹp đúng không?-cậu bé


-ừm-cô bé

-giọng em dễ thương lắm-cậu bé mỉm cười nhìn

-cô bé bước đi vào trong bỏ lại cậu bé ngồi đó

-một đêm dài đằng đẳng,cô bé thức trắng một đêm

-hôm nay là chủ nhật,anh sẽ dẫn em tới một nơi-cậu bé nắm tay cô bé

-cô bé bất ngờ nhưng cũng đi theo

-trước mắt cô bé là một bãi đất xanh rì,có mùi hương của hoa lá,và đặt biệt là đủ thứ màu sắc của các loài hoa

-em thấy sao?-cậu bé nhìn cô bé

-rất đẹp và dễ chịu-cô bé

-đó,em nói nhiều hơn rồi đó-cậu bé trêu

-à...ờ-cô bé lắp bắp

-đôi khi chúng ta phải mở lòng,giống như cách đồng hoa này vậy-cậu bé

-ừm-cô bé

-lại nữa rồi-cậu bé

-là sao?-cô bé

-hehe,cuối cùng thì cũng nói nhiều hơn một chữ-cậu bé bẹo má cô bé

-anh,đi chết đi-cô bé rượt cậu bé chạy vòng cách đồng hoa

-lêu lêu-cậu bé

-phải nói là sau khi ở đó trở về thì cô bé rất vui và biết nói chuện nhiều hơn

-lại ra đây ngắm sao,sao?-cậu bé ngồi xuống

-ừm.em muốn ngắm mama-cô bé

-sao rất đẹp,sáng lung linh-cô bé

-anh có thích sao không?-cô bé quay qua cậu bé

-rất thích-cậu bé mỉm cười

-vũ trụ rất rộng lớn,bao la dải ngân hà rất đẹp,và ánh trăng sáng lung linh-cô bé

-ánh trăng soi đường ta,soi mọi ngõ ngách,soi sáng bóng tối trong ta-cậu bé

-chúng ta hợp nhau ghê-cô bé mỉm cười làm cậu bé đơ vì sự dễ thương

-à,anh tên gì vậy?-cô bé

-một câu hỏi làm người ta muốn té xỉu


-trời,em không biết tên anh sao?-cậu bé

-ừm-cô bé

-cậu bé chỉ biết lắc đầu vì sự hồn nhiên này

-anh tên Gia Minh,Trần Gia Minh-cậu bé

-anh có biết tên em không?-cô bé

-Vương Y Băng-cậu bé

-đúng-cô bé cười

-haha,hihi-cuộc nói chuyện vui vẻ của 2 đứa trẻ

-những tiếng cười đùa của những đứa trẻ làm vang vọng cô nhi viện,một gia đỉnh ấm áp

-cuối cùng cô bé cũng hòa nhập được với mọi người ở đây

-lại một lần nữa cô bé giật mình khi thấy lại chuyện trước kia,cô bé ôm lấy đầu gối mình,không biết bao giờ cô bé mới có thể xóa bỏ tất cả

-cô bé không muốn lịch sử lập lại nên đã đưa ra quyết định

-sáng hôm sau mọi người đang chuẩn bị đi học thì

-OMG,con sao vậy-sơ hốt hoảng nhìn cô bé

-em bị sao vậy-cậu bé cũng ngạc nhiên

-sơ,con muốn làm con trai-cô bé nhìn sơ kiên quyết

-sao con lại muốn làm con trai?-sơ

-con không muốn bị như lúc trước,sơ cũng biết m2-cô bé

-nhưng..-sơ

-không sau đâu sơ-cô bé

-thôi được rồi-sơ lắc đầu


-kết quả là

cô bé trở thánh một đứa con trai,nhìn rất chi là cute và dễ thương làm cả lớp học rầm rộ

-chào mấy em,đây là bạn học mới-cô giáo

-chào,mình tên Vương Y-cô bé mỉm cười

-cô bé tạm thời sẽ lấy tên Y vì làm con trai không thể lấy tên Băng,nhưng cô bé vẫn muốn giữ lại cái họ kia vì cô bé muốn nhớ tới kẻ bạc tình kia

-chính nụ cười đó làm ai cũng mắt hình trái tim

-ra chơi

-cô bé chạy lên chỗ cậu bé làm cho cái lớp cậu bé thêm một phen náo động

-trời ơi,dễ thương quá-cả đám con gái nhào lại

-người thì nựng má,người thì ôm rồi người thì tùm lum

-anh...cứu em-cô bé

-thôi,mấy bạn tha cho em ấy đi-cậu bé

-cô bé được tha và mỉm cười nhìn cậu bé thế là

-trời ơi,có răng khểnh thêm cái đồng tiền-cả đám nhìn không chớp mắt

-kết quả là vắt chân mà chạy

-GTNV:

-Trần Gia Khang(cậu) là con trai của chủ tịch tập đoàn Trần Hạo do lúc nhỏ sơ suất nên để lạc mất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận