Đại Ca Chúng Ta Kết Nghĩa Đi


Thường Sơn đáp: "Là hai huynh đệ chúng ta muốn báo thù cho sư môn, hẳn là minh chủ không nên ngăn cản."
Trường Hải đắc ý nói: "Nếu là ân oán cá nhân thì cho dù là minh chủ cũng không thể nhúng tay vào.

Đại ca, chúng ta đi thôi!"
Sau khi Sơn Hải huynh đệ rời đi, Kiếm Thánh Từ đối diện với vách đá, không khỏi tiếc nuối cho hai người, chỉ vì ân oán giang hồ.

Hai người lại không phải người trong liên minh nên tất nhiên ông không có quyền quản, chỉ có thể cúi thật sâu để thay lời cáo biệt rồi nói mọi người rời khỏi nơi thị phi ân oán này.
Phong Thiếu An chìm trong ác mộng, cậu mơ thấy mình rơi xuống vách đá, vách đá sâu đến mức cậu rơi mãi vẫn chưa tới đáy, Nhất Luân Nguyệt ở ngay trước mặt cậu, y nhắm nghiền hai mắt, cậu muốn vươn tay ra kéo nhưng không thể với được.
"Đại ca...!Đại ca!!!"
Cậu tỉnh lại sau cơn ác mộng, đột nhiên thấy toàn thân đau nhức, nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang ở dưới một thung lũng tươi đẹp.

Đúng rồi, cậu nhớ mình bị người đá xuống vách đá...
Vách đá!
Phải! Đại ca cũng bị đẩy xuống, đại ca đâu!
"Đại ca! Đại ca!"
Phong Thiếu An không màng tới đau đớn trên thân mình, cậu bắt đầu loạng choạng đi tìm Nhất Luân Nguyệt trong thung lũng, sau một nén hương, rốt cuộc cậu cũng tìm thấy một thân áo trắng của Nhất Luân Nguyệt đang nổi trên mặt nước.
"Đại ca!"
Phong Thiếu Anh bật khóc, cậu liều mình nhảy xuống nước, cuối cùng cũng chạm được vào y để kéo người vào bờ, lúc kiểm tra hơi thở mới thấy ngặt nỗi hơi thở rất mỏng manh.
Cậu vội vàng lấy hết đan dược trên người ra cho Nhất Luân Nguyệt ăn, nhưng y không nuốt được.

Phong Thiếu An nhớ lại cách Túc Thanh Tuyết dạy mình nên uống một ngụm nước rồi đẩy vào miệng Nhất Luân Nguyệt, cuối cùng cũng trôi được thuốc.
Phong Thiếu An sợ hãi nên cứ ôm Nhất Luân Nguyệt khóc mãi.
Trời gần tối, cậu tìm được một cái hang và đặt Nhất Luân Nguyệt vào đó rồi tìm củi để nhóm lửa.
Cơ thể Nhất Luân Nguyệt ướt đẫm, Phong Thiếu An cởi hết quần áo của y rồi cởi luôn cả của mình, sau đó ôm Nhất Luân Nguyệt ra sưởi ấm, dùng chính cơ thể của mình để sưởi ấm một thân lạnh lẽo của Nhất Luân Nguyệt.


Đại ca vẫn trắng như vậy nhưng Phong Thiếu An đâu rảnh để bận tâm đến cơ thể đẹp đẽ ấy, chỉ ngóng trông đại ca sớm tỉnh lại.

"Đại ca ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì nhớ, tỉnh lại đi được không, đừng dọa Phái Nhi nữa."
Tim cậu đau quá, tựa như bị xé nát cuộc đời, ôm mãi mới nhận ra lưng đại ca đã đen lại, nhìn kỹ sẽ thấy một lỗ kim.

Phong Thiếu An đoán đại ca đã trúng châm độc, cậu lập tức ngồi xếp bằng, vận công ép độc cho đại ca.
Châm độc nhanh chóng bị đẩy ra, Nhất Luân Nguyệt phun ra một vũng máu độc, Phong Thiếu An nhớ Túc Thanh Tuyết từng nói máu cậu có thể giải độc nên chẳng nói một lời đã cứa vào lòng bàn tay rồi tự ngậm một ngụm lớn...! Mớm cho Nhất Luân Nguyệt.

Sau năm lần ngụm liên tiếp, Phong Thiếu An dừng lại nhìn Nhất Luân Nguyệt, khí sắc đã tốt lên rất nhiều.
Phong Thiếu An thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm lấy mặt trăng rồi khóc thêm trận nữa.
"Đại ca, huynh mau tỉnh lại được không, Phái Nhi sợ ở một mình lắm huhuhu."
Đại ca vất vả lắm mới giành được sự sống mà giờ lại bất tỉnh nhân sự.

Phong Thiếu An vừa lo vừa sợ, cậu hôn lên trán Nhất Luân Nguyệt, bên tai vang lên giọng nói của Túc Thanh Tuyết: Thiếu An đã lớn rồi, không thể cứ hở ra là khóc được, người khác sẽ chê cười.

Cậu vội vàng lau nước mắt, "Không thể khóc, Phái Nhi không thể khóc, Phái Nhi phải chăm sóc cho đại ca, phải hái thuốc cho đại ca, kiếm cái ăn cho đại ca, Phái Nhi là nam tử hán, không thể khóc nữa, Phái Nhi phải gánh vác trọng trách chăm sóc cho đại ca."
Những ngày sau đó, Phong Thiếu An ra ngoài tìm trái rừng và dược liệu, lúc bắt cá còn lượm được mấy cái chén gốm và ấm sành với không ít dược liệu trị thương, tiêu độc nên ngày nào cũng nấu canh cá cho Nhất Luân Nguyệt uống.
Mặc dù châm độc đã được đẩy ra kịp thời nhưng người vẫn chưa tỉnh, hàng ngày được uống máu tươi nên sắc mặt đã cải thiện dần dần dù vẫn chưa thể tỉnh lại.

Phong Thiếu An vẫn cố tìm cách thoát ra, đáng tiếc bốn bề đều là núi, trừ khi mọc cánh nếu không căn bản chẳng có cách để rời khỏi lòng thung lũng.

Vách đá quá cao, dù Phong Thiếu An có dùng hết sức để bay lên đi nữa thì cũng chẳng thể thấy nổi mặt đất.

Cũng may, tài nguyên trong thung lũng rất phong phú, có đủ loại thảo dược và trái rừng, cá trong nước vừa mềm vừa béo, thịt rất thơm, dù chẳng nêm nếm thêm gì thì canh cá cũng ngon ngọt, đến xương cũng chẳng thừa.


Cho dù Nhất Luân Nguyệt còn đang hôn mê nhưng Phong Thiếu An vẫn bế y ra ngoài hang tắm nắng, cậu nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp, mãn nguyện của đại ca khi được đắm mình trong ánh ban mai, cậu lấy kiếm của đại ca để luyện cho y xem, dẫu biết đại ca không thể thấy nhưng Phong Thiếu An vẫn nghiêm túc luyện tập.

Phải chăm chỉ luyện tập để trở nên mạnh mẽ hơn, tới khi nào có thể trở nên thực sự mạnh mẽ thì mới bảo vệ được đại ca.

Sau năm ngày hôn mê, rốt cuộc Nhất Luân Nguyệt cũng tỉnh lại, ánh nắng chói chang khiến y không thể mở mắt nổi, tầm nhìn cực kỳ mơ hồ, y mơ màng thấy có người đang luyện kiếm rồi nhận ra đó là Phong Thiếu An.

Y không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Phong Thiếu An luyện hết một bộ kiếm pháp, trong lòng thầm khen thật phóng khoáng.
Kiếm thuật của núi Thánh Hiền nổi tiếng là phóng khoáng và uyển chuyển, cùng với đạo bào (áo đạo sĩ) trắng đen mang đến khí khái của người tu tiên, ý cảnh tuyệt đẹp.
Phong Thiếu An vừa quay lại đã chạm phải ánh mắt có phần lơ đãng của Nhất Luân Nguyệt, cậu sửng sốt trong giây lát rồi lập tức lao tới.
"Đại ca, rốt cuộc huynh cũng tỉnh rồi!"
Tâm tình của Nhất Luân Nguyệt rất tốt, y nâng cánh tay yếu ớt của mình lên xoa cái đầu to Phong Thiếu An: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Phong Thiếu An ngẩng đầu lên rồi đếm đầu ngón tay, "Năm ngày, đại ca ngủ suốt năm ngày, Phái Nhi hoảng lắm."
Nhất Luân Nguyệt ngước nhìn bốn bề núi cao ngất ngưởng quanh mình, "Chúng ta cùng rơi xuống vách đá à?"
"Dạ, đại ca bị đánh lén nên rơi xuống dưới, Phái Nhi muốn cứu đại ca nhưng cũng bị đẩy theo."
Trong mắt Nhất Luân Nguyệt ánh lên nỗi xót xa, y xoa xoa vành tai của Phong Thiếu An.
"Đúng là cái đồ ngốc, ta chính là kẻ trộm đồ, ta chết rồi thì bọn họ đâu làm khó ngươi nữa."
"Không mà." Mắt Phong Thiếu An đỏ lên, cậu không cầm được nước mắt, "Phái Nhi không muốn đại ca chết."
Bấy giờ, Nhất Luân Nguyệt mới để ý tới lòng bàn tay đầy vết cắt của cậu, "Sao tay lại bị thương thế này?"
Phong Thiếu An xoa xoa lòng bàn tay đang đóng vảy của mình, "Cái này á, Thanh Tuyết tỷ tỷ nói máu của Phái Nhi có thể giảm bớt độc tố nên Phái Nhi cho đại ca uống."
Nhất Luân Nguyệt nhìn cậu thật lâu rồi lại mắng một câu đồ ngốc.
"Vừa rồi luyện kiếm pháp gì thế? Trông không tồi."
"Là sư phụ dạy Phái Nhi!" Sau đó, Phong Thiếu An mới nhớ ra mình đã mượn kiếm của y nên đưa lại bằng cả hai tay: "Xin lỗi, đại ca, Phái Nhi chưa được đại ca cho phép đã lấy kiếm của đại ca ra dùng."
Nhất Luân Nguyệt mỉm cười, "Chưa có ai chạm qua kiếm của ta đâu.


Ngươi không chỉ chạm vào mà còn dùng nó để luyện kiếm thuật của núi Thánh Hiền Sơn nhà ngươi..."
"Phái Nhi biết lỗi rồi!" Phong Thiếu An lập tức ỉu xìu, "Phải Nhi chỉ muốn luyện cho thật tốt để có thể trở nên lợi hại hơn, về sau nếu đại ca gặp nguy hiểm sẽ bảo vệ tốt cho đại ca, không để bất cứ ai làm tổn thương đến đại ca."
Nhất Luân Nguyệt tự nhận mình có tâm địa sắc đá mà không khỏi cảm động trước mấy lời ngốc nghếch của Phong Thiếu An.

"Niệm tình ngươi một lòng hiếu thảo, lần này tha thứ cho ngươi." Nhất Luân Nguyệt thấy ngứa họng, "Có nước không, khát quá."
"Có! Phái Nhi này đi rót nước cho đại ca ngay!"
Phong Thiếu An vội vàng quay vào hang rồi mau chóng bưng ra một bát nước ấm, Nhất Luân Nguyệt đón lấy rồi hỏi: "Ấm vậy?"
"Thanh Tuyết tỷ tỷ nói người bệnh không được uống nước lạnh.

Phái Nhi vùi nồi gốm vào đống than để giữ ấm.

Đại ca mau uống đi."
Nhất Luân Nguyệt vừa uống nước vừa nghĩ: Có lẽ đầu óc của Phong Thiếu An chỉ hơi chậm chứ không phải thằng ngốc, nhận thức của cậu trong nhiều khía cạnh còn tốt hơn đại đa số mọi người.

Chẳng hạn như với kiếm pháp, cho dù Nhất Luân Nguyệt đấu với cậu thì cũng có rất ít cơ hội chiến thắng.

Nhất Luân Nguyệt ngắc ngứ hỏi mấy ngày y bất tỉnh thì cậu làm gì, nghe Phong Thiếu An nói đi hái thuốc sắc cho mình uống thì kinh ngạc.
"Ngươi còn nhận biết được thảo dược?"
"Hồi cha còn sống, thỉnh thoảng sẽ dạy Phái Nhi cách phân biệt các loại thảo dược.

Thảo dược nào có tác dụng cầm máu hay thảo dược nào có tác dụng giải độc là cha đều chỉ.

Ma ma cũng thích đi hái thuốc nên thường dắt Phái Nhi theo rồi dạy cho Phái Nhi biết nhiều loại dược liệu."
"Ngươi đã bao giờ đếm thử xem mình biết được bao nhiêu loại dược liệu chưa?"
Phong Thiếu An cau mày suy nghĩ một hồi: "Phái Nhi ngốc lắm, không rõ mình biết bao nhiêu loại nhưng những dược liệu mà Phái Nhi tìm cho đại ca đều có tác dụng giải độc!"
Vốn dĩ, cậu định kể luôn chuyện dùng miệng mớm thuốc nhưng thấy đại ca có vẻ không thích hôn môi lắm nên quyết định không đả động gì đến chuyện đó.

Trong khoảnh khắc này, Nhất Luân Nguyệt thực sự đã nghĩ mình có một huynh đệ kết nghĩa như vậy thật không tệ.

Phong Thiếu An lại đem chuyện mình không thể tìm được lối thoát cho y, Nhất Luân Nguyệt cũng thấy bất an nhưng lại nghĩ dành cả phần đời còn lại để sống cùng Phong Thiếu An ở nơi thâm sơn cùng cốc này cũng chẳng hề gì.
Ít nhất không phải đối diện với những chuyện mà bản thân chẳng thể khống chế.
Phong Thiếu An bắt cá về nấu canh, lần đầu tiên Nhất Luân Nguyệt được nếm thử trong lúc tỉnh táo, thậm chí lúc húp canh xong còn khen ngon.
"Thế từ nay về sau ngày nào Phái Nhi cũng nấu cho đại ca!"
Uống một hai lần thì còn được chứ ngày nào cũng uống thì nội tâm Nhất Luân Nguyệt sẽ cự tuyệt.
"Ngoài món này ra thì trong thung lũng không còn cái gì khác để ăn à?"
Phong Thiếu An suy nghĩ một lúc, "Có rất nhiều loại trái cây nhưng Phái Nhi không biết cái nào ăn được, cái nào không.

Phái Nhi thử gần hết rồi, đa số là đắng.

À, cánh rừng ở phía Bắc có nhiều nấm lắm, Phái Nhi còn thấy cả thỏ nữa, chỉ có điều nó trốn nhanh lắm, so với Tiểu Bạch Bạch còn mau hơn.

Phái Nhi chưa bao giờ tóm được."
Lời vừa nói, Nhất Luân Nguyệt rất muốn tự mình đi xem nhưng giờ cả người đã kiệt quệ, cái di chứng trúng độc chết tiệt này, lần nào cũng thế, muốn đi đâu cũng phải để Phong Thiếu An bế, chẳng khác gì phế nhân.
Một lúc sau, Phong Thiếu An quay lại, vui vẻ bế y đi.
"Ngươi đưa ta đi đâu?"
Phong Thiếu An vui vẻ đáp: "Phái Nhi tìm được một chỗ hay lắm, chắc chắn đại ca sẽ thích!"
Thoáng chốc, Phong Thiếu An dừng lại trước hai cổ thụ, giữa hai cái cây có mắc một chiếc xích đu bằng dây leo, Phong Thiếu An đặt y lên xích đu.

"Phái Nhi làm xích đu, Phái Nhi đẩy đại ca chơi!"
"Ta đâu phải trẻ con, chơi xích đu làm gì."
"Sao không chơi?" Phong Thiếu An bối rối, "Xích đu là trò thú vị nhất.

Ngồi trên đó giống như đang bay lên ấy.

Đại ca, thử đi!"
Phong Thiếu An đẩy xích đu, tay cậu rất khỏe, chẳng mấy chốc, chiếc xích đu đã lên càng lúc càng lên cao, gió ấm quét qua mặt rất dễ chịu, cảm giác bàn chân nhấc bổng khỏi mặt đất rồi vùng vẫy giữa đất trời cũng không tệ, hơi thở hoà với mùi hoa cỏ thanh nhã, Nhất Luân Nguyệt không khỏi nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc mãn nguyện này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận