Đại Ca Chúng Ta Kết Nghĩa Đi

Edit: Pa không đường

"Thứ ta nói là muốn độc chiếm ta, trong lòng chỉ có mình ta, muốn đi cùng ta đến trọn đời trọn kiếp, ngươi, có thích ta kiểu theo đấy không?"

Lòng Phong Thiếu An hỗn loạn, linh hồn cũng đang run rẩy, cậu nâng tay Nhất Luân Nguyệt áp lên ngực, "Đúng, Phái Nhi thích đại ca như thế, Phái Nhi muốn độc chiếm đại ca, muốn ở bên đại ca trọn đời trọn kiếp..."

Nụ hôn của Nhất Luân Nguyệt càng nồng nhiệt hơn, y quyết định nghe theo trái tim mình, phóng túng bản thân, không cần phải lừa mình dối người nữa, y đã thích tên ngốc này, đã phải lòng tên ngốc này mất rồi.

Y sẽ ghen, ghen vì lòng Phong Thiếu An hướng về Hoàng đế, nghĩ đến việc cậu là thanh mai trúc mã với Hoàng đế, lại còn chung chăn chung gối với hắn làm y giận tới nỗi muốn đánh người.

Lúc mới gặp nhau, rõ ràng y rất ghét cậu, cứ tìm mọi cách để cắt đuôi nhưng sau này đồ ngốc ấy cứ quanh quẩn trước mặt y, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, chuyện gì cũng nghĩ cho y, thậm chí còn liều mạng vì y.

Nhất Luân Nguyệt cô độc hành tẩu trong giang hồ, y đã gặp biết bao kẻ phức tạp, gian ác nhưng chẳng ai có tâm tư đơn thuần như Phong Thiếu An, thằng nhãi này đã dâng trái tim chân thành, chẳng hề che đậy bất cứ điều gì trước mặt y.

"Phong Thiếu An, chẳng phải ngươi luôn tò mò đám thỏ đè lên nhau làm gì à? Hôm nay, ta dạy ngươi thật tử tế..."

Nhất Luân Nguyệt mò lọ thuốc mỡ dưới gối, bình thường y hay dùng thuốc mỡ để lau kiếm hoặc vuốt tóc nhưng giờ y lại dùng nó để nới lỏng vùng kín của mình.

Trong đầu Phong Thiếu An đã tràn ngập hình ảnh trong giấc mơ hôm ấy, cây gậy lớn thọc ra thọc vào trong mông đại ca, mãi đến khi đại ca lấy lọ thuốc mỡ ra rồi luồn xuống phía sau.

"Đại, đại ca... đang làm gì thế?" Phong Thiếu An hỏi.

"Đương nhiên... là chuẩn bị cho những chuyện sung sướng tiếp theo rồi. Phong Thiếu An, ngươi không muốn ôm ta ư?"

Phong Thiếu An nuốt nước miếng, "Muốn..."

"Vậy thì ôm ta, hôn ta đi. Chẳng phải lúc nào ngươi cũng thích hôn ta hay sao? Hôm nay, ngươi muốn hôn ta thế nào cũng được."

Phong Thiếu An bật dậy, kéo người vào lòng rồi hôn, cậu thích hôn môi của đại ca chết đi được, mềm mại, mịn màng, hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Nhất Luân Nguyệt quỳ trên đùi Phong Thiếu An, y đã đẩy được hai ngón tay vào, phiền thật đấy, cánh tay cũng mỏi nhừ rồi.

Y lấy lấy thêm thuốc mỡ bôi vào nụ cúc rồi kéo tay Phùng Thiếu An ra phía sau, chậm rãi đẩy ngón tay vào trong.

Phong Thiếu An trợn mắt kinh ngạc, ngón tay của cậu bị hút vào nụ hoa phía sau của đại ca, bên trong nóng bỏng, ẩm ướt và trơn trượt.

"Đại ca, tay của Phái Nhi..."

Có trời mới biết tại sao ngón tay của Phong Thiếu An lại to đến thế, vân tay thô ráp lướt qua thành ruột thành ruột cùng những cánh hoa mẫn cảm khiến Nhất Luân Nguyệt không khỏi run lên.

"Ngón tay, để mở rộng cho ta, làm nó mềm ra và lỏng hơn, hiểu chưa?"

Dường như, Phong Thiếu An đã hiểu, hóa ra chỗ đó của đại ca thực sự có thể đâm vào được, cậu vội vàng đẩy thêm một ngón tay vào, hai ngón tay phối hợp với nhau để nới lỏng nụ cúc bé nhỏ chật hẹp của đại ca.

Dưới háng cứng phát đau, cây gậy của đại ca cũng nở ra, cậu vừa chạm vào thì Nhất Luân Nguyệt liền bật tiếng rên rỉ, ưỡn cao ngực, núm vú nhỏ xinh như trái anh đào cũng dâng lên miệng Phong Thiếu An.

Cậu lè lưỡi liếm khiến Nhất Luân Nguyệt đang gồng cứng người, phía sau cũng rúm chặt lại, siết lấy ngón tay Phong Thiếu An.

"Ngươi... Liếm chỗ đó làm gì..." Giọng Nhất Luân Nguyệt mềm nhũn.

Ánh mắt Phong Thiếu An đã chìm đắm trong thức quả hồng hồng đáng yêu, trên đỉnh bị liếm ướt, trông rất ngon mắt.

"Chỗ này của đại ca dễ thương quá..."

Sau đó cả núm vú đều trôi vào miệng Phong Thiếu An, khoái cảm xa lạ xông thẳng lên trán y như thể có vô số luồng điện tản ra từ núm vú.

Tiếng đại ca thật êm tai, đại ca đang thích đấy!

Tay Phong Thiếu An chuyển động nhanh hơn, liếm mạnh hơn, ngực nhỏ nở rộ trong miệng cậu đã trở nên lung linh và săn chắc hơn.

Nhất Luân Nguyệt sướng đến độ dựng tóc gáy, y chỉ biết nắm tóc Phong Thiếu An ngửa cổ rên rỉ, đến khi cảm giác phía sau cũng tương đối rồi mới duỗi tay kéo quần Phong Thiếu An xuống để giải phóng cho chú chim hung tợn.

Lại một lần nữa được thấy cái đó của Phong Thiếu An nên Nhất Luân Nguyệt không tránh khỏi cảm thấy rụt rè.

To như vậy, dài như vậy, liệu y có nuốt trôi không.

Nhưng đến nước này, làm sao còn hối hận được nữa, y nắm chặt dương v*t của Phong Thiếu An, cắn vào tai cậu rồi nói: "Thiếu An, phải ngoan ngoãn niệm khẩu quyết theo ta, biết chưa?"

Thiếu An! Đại ca gọi cậu là Thiếu An!

Phong Thiếu An hạnh phúc đến nỗi sắp bật khóc: "Phái Nhi biết rồi, đại ca, đại ca..."

Nhất Luân Nguyệt nâng eo và hông lên rồi đẩy dương v*t của Phong Thiếu An vào kẽ mông mình.

Dù Phong Thiếu An đã đoán được đại ca định làm gì nhưng trong khoảnh khắc này, cậu vẫn căng thẳng, căn bản là sợ đại ca sẽ bị thương.

"Đại ca, chậm thôi, chỗ này của Phái Nhi to lắm, sẽ làm hỏng đại ca mất."

Câu nói này cực kỳ kích thích Nhất Luân Nguyệt, đầu óc đều ngập tràn dáng vẻ Phong Thiếu An nhấp nhổm chơi hỏng mình như thế nào. Ban đầu cứ ngỡ bản thân sẽ sợ hãi nhưng không ngờ lại mong đợi nhiều hơn.

Y ra sức ngồi sụp xuống, quy đầu to lớn, nóng bỏng như xé rách lối vào nhỏ hẹp, đau đến xé lòng nhưng chẳng nuốt nổi cái ấy của Phong Thiếu An được chút nào!

Sau những va chạm vừa qua, Phong Thiếu An đã cảm nhận được lối vào nóng bỏng và chật chội của đại ca khiến lòng cậu bừng bừng phấn khích.

"Đại ca, đại ca..." Phong Thiếu An không kìm được hôn lên xương quai xanh của y, "Phải làm sao đây, dạy Phái Nhi được không..."

"Vào đi..."

Phong Thiếu An rút tay ra, nụ cúc bỗng trống rỗng và khao khát được lấp đầy.

"Gậy gộc của Phái Nhi có lọt vừa nụ nhỏ của đại ca không?"

Gậy gộc...

Nụ nhỏ...

Cái tên ngốc này, sao có thể nói mấy thứ dễ thương như thế vào lúc này cơ chứ?

"Được rồi, vào nhanh đi, mau lên..."

Nhất Luân Nguyệt thúc giục, y không thể chờ đợi thêm được nữa chỉ muốn hoà hợp cùng Phong Thiếu An.

"Phái Nhi hiểu rồi. Đại ca kiên nhẫn một chút. Phái Nhi sẽ làm từ từ, sẽ cố gắng không tổn thương đến đại ca."

Gậy gộc lớn như vậy mà lại đâm vào nụ nhỏ của đại ca thì chắc chắn sẽ rất đau, Phong Thiếu An vừa lo lắng vừa sốt ruột.

"Đừng vẽ chuyện!" Nhất Luân Nguyệt nhổm dậy, ghé vào giường, chủ động dạng chân ra, "Cắm vào..."

Đại ca úp sấp loã lồ, phảng phất như thể đang thấy chú thỏ trắng như tuyết, chỉ cần nằm úp lên là có thể làm mấy chuyện như đám thỏ với đại ca.

Cậu đỡ cây gậy màu hồng rồi đẩy vào. Từ phía sau, có thể nhìn thấy rõ nụ cúc ướt át, ửng hồng đang mấp máy khiến tâm trí Phong Thiếu An hỗn loạn. Cảnh tượng này hòa với hình ảnh trong trong giấc mơ khiến cậu nhất thời không thể phân biệt được giữa mơ và thực.

Cậu dùng một tay ghì eo Nhất Luân Nguyệt, tay còn lại đỡ dương v*t vào trong hũ mật ngọt ngào nhưng dè dặt quá nên mãi chẳng xong, ngược lại cứ mơn trớn khiến cả hai càng khó chịu hơn.

"Ngươi có được không hả, Phong Thiếu An? Nhét mỗi cái đó vào mà khó thế à, a~~"

Phong Thiếu An thúc mạnh, quy đầu to lớn, nóng như lửa đẩy vào hũ mật ngọt ngào, ấm áp và chật hẹp khiến cái hũ mật vốn bé nhỏ lại càng căng đầy.

Một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả đã ngập tràn trong lòng họ, hai người đã giao hoà.

Hũ mật của đại ca nóng ẩm, khít chặt, Phong Thiếu An chưa bao giờ nhận được cảm giác cắn mút mê hồn đến vậy, kìm lòng không nổi rồi bắt đầu va chạm, nhưng lại chuyển động rất chậm.

Những khuấy động lạ lẫm khiến Nhất Luân Nguyệt hơi khó chịu.

"Đừng... chậm thôi... đừng cử động vội... đừng làm nhanh quá..."

Phong Thiếu An cũng là chú chim non, tới lúc này rồi sao cậu có thể kiềm chế được bản thân lại cho được, đầu óc nhanh chóng bị dục vọng cắn nuốt, tất cả những gì còn đọng lại trong cậu chỉ có thể là đại ca của cậu, là bé thỏ trắng đang trần trụi.

Cậu ghì chặt hông Nhất Luân Nguyệt rồi đưa đẩy, dương v*t càng vào càng sâu, nụ cúc cũng mềm dần, trơn tru nuốt chửng cái thứ to lớn của Phong Thiếu An, hoà cùng thuốc mỡ, phát ra những tiếng phụt phụt.

"Đại ca giỏi quá." Phong Thiếu An hôn lên tấm lưng ửng hồng của y, nụ nhỏ của đại ca chặt quá, nóng quá, mút Phái Nhi thoải mái thật.

Quả nhiên, đàn ông mà, mấy chuyện này chẳng cần ai dạy cũng hiểu, tự khắc biết phải làm gì cho sướng cái thân.

Nhất Luân Nguyệt bị cậu xâm chiếm, đường vào mẫn cảm trúc trắc, lúc đầu còn lùi bước vì trướng đau nhưng sau đó nhanh chóng tê dại bởi những va chạm nơi cửa động đã lan ra theo những đụng chạm của Phong Thiếu An à những tiếng rên rỉ sung sướng.

"Ngươi... ngươi to quá, chậm lại... chậm thôi Phong Thiếu An..."

Phong Thiếu An chẳng nghe được gì nữa, chàng trai ngốc nghếch đã biến thành dã thú trong cơn động dục, siết chặt lấy eo Nhất Luân Nguyệt, cứ va chạm chẳng thương tiếc gì, dương v*t càng ngày càng sâu, dường như đã cắm hoàn toàn vào trong.

"Không..."

Bỗng nhiên, Nhất Luân Nguyệt gồng cứng người, y ngửa cổ rồi thét lên một tiếng chói tai.

Phong Thiếu An giật mình vì tiếng hét đó nên vội ngừng lại.

"Đại ca làm sao thế? Tại, tại Phái Nhi làm đại ca đau ạ?"

Khoái cảm mãnh liệt vừa xong khiến Nhất Luân Nguyệt phải mất một lúc mới tỉnh lại được, kỳ lạ, kích thích, sung sướng đến cực độ xuyên thấu tận xương tủy, xộc thẳng lên trán khiến cậu không khống chế được mà thét lên một tiếng lẳng lơ.

Đúng vậy, đó là một tiếng rên lẳng lơ, có thể so với kỹ nữ dâm đãng nhất câu lan (nơi đàn ca nhảy múa).

Thoải mái thật...

Y thít chặt mông rồi hối thúc: "Cái chỗ vừa nãy, làm lại đi.."

Phong Thiếu An hiểu ý, thúc thêm một cú thật mạnh, Nhất Luân Nguyệt lại thét lên một tiếng lẳng lơ, vẻ mặt vừa hưởng thụ vừa ngây ngất, không khỏi ngạc nhiên, hoá ra đàn ônglàm chuyện ấy với nhau cũng sung sướng đến vậy.

"Đừng ngưng, chỗ đó, thoải mái thật, nữa đi~ aaa~"

Phong Thiếu An là nghé mới sinh, thấy đại ca sướng thì cũng tận hưởng những tiếng ngân nga lạc thú, cái gây lớn bị nụ nhỏ của đại ca siết chặt, dưới những mơn trớn kịch liệt, ngứa ngáy tê dại đã trào lên một khoái cảm khó tả, nuốt chửng cậu, dụ dỗ cậu xâm nhập vào hũ mật của đại ca thật sâu, thật mãnh liệt.

Chẳng mấy chốc, Nhất Luân Nguyệt đã nức nở rồi bắn ra, sau đó Phong Thiếu An cũng nối gót theo y, cậu chẳng thể chịu được khi nụ cúc co thắt điên cuồng rồi mau chóng tước vũ khí đầu hàng.

Toi rồi...

Xuất tinh xong, Phong Thiếu An hoảng hốt, cậu lỡ tè vào nụ nhỏ của đại ca mất rồi!

"Đại ca, xin, xin lỗi, đệ..."

Nhất Luân Nguyệt nằm sấp trên giường xả hơi một lúc mới quay lại hỏi: "Sao mà xin lỗi?"

"Huhu Phái Nhi không nên tè vào nụ nhỏ của đại ca."

"Há?" Bỗng Nhất Luân Nguyệt bật cười đến run người, cười chán rồi mới nhổm dậy, trèo lên đùi Phong Thiếu An, liếm môi, trong mắt gợi lên vẻ quyến rũ.

"Bé ngốc, đó không phải nước tiểu, đó là xuất tinh. Lúc đàn ông cực kỳ sung sướng sẽ xuất tinh."

Nhất Luân Nguyệt cũng chẳng hiểu sao mình lại như vậy nữa, y cầm tay Phong Thiếu An chạm vào hậu môn của mình, nơi ấy vẫn đang phun ra đầy tinh dịch.

"Ngươi sờ được chưa? Cái thứ đó của ngươi bắn hết vào trong rồi, đằng sau dính đầy tinh dịch của ngươi rồi."

___

14/11/2023

Tôi trở lại rồi đây. Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui