Đại Ca Đến Trường

“Anh có thể tin tôi không?”.
Tin nhắn của Đại Hùng đột nhiên đến, khiến chủ tịch chau mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Có thể nói từ lúc đặt chân vào cái thế giới tranh giành đẫm máu này, ông chưa từng đặt lòng tin của mình vào bất cứ ai. Liệu có quá muộn rồi không, nếu bây giờ ông thay đổi suy nghĩ và giữ lấy Đại Hùng – người anh em đã gắn bó với mình suốt hai mươi năm qua?
Cùng lúc đó, trong căn phòng vắng lặng của mình, Vũ Hoàng khẽ mở mắt ra rồi nhẹ nhàng quay đầu lại để nhìn vào cô nhóc đang ngủ thật ngoan bên cạnh. Cậu cũng không nhớ nổi mình đã nói những gì mới khiến cô nhóc này chịu ngủ cùng mình, cũng không đếm nổi số lần Bảo Nam choàng thức dậy mà nhìn chằm chằm vào cậu bằng ánh mắt kinh hoàng và sợ hãi. Vũ Hoàng khẽ thở dài rồi đưa tay vuốt nhẹ bờ má bầu bĩnh đang run lên theo từng nhịp thở đó, cảm thấy tim mình đang thắt lại. “Mãi mới được ngủ một giấc ngon như vậy, tốt nhất là để cậu ta tiếp tục nướng cho khét luôn đi!”.
Nghĩ vậy nên Vũ Hoàng rón rén bước xuống giường, vào nhà vệ sinh làm qua loa đại khái rồi bước ra ngoài khóa trái cửa lại. Cậu bắt đầu lần xuống bếp, mấy hôm nay không hiểu tại sao cứ sáng ra là bụng lại réo lên cồn cào, chắc là do phải lo nghĩ quá nhiều chăng?
Xuống đến bếp, Vũ Hoàng thoải mái mở tủ lạnh, lôi ra một đống đồ ăn rồi chất hết lên khay, định bụng sẽ mang vào phòng cho Bảo Nam. Cô nhóc này mấy hôm nay có vẻ ngoan hơn hẳn, không còn động một cái là rút dao phóng ghế vào người cậu nữa. Vũ Hoàng khẽ mỉm cười, cảm thấy cả người nhẹ tễnh. "Mấy hôm nay ba cứ ở lì trong nhà khiến đầu óc mình lúc nào cũng căng như dây đàn, thật mệt mỏi hết sức..."

Mãi suy nghĩ nên Vũ Hoàng không mảy may để ý đến cái bóng đen đang ở sát sau lưng, chỉ chờ khi cậu quay qua thì trườn tới đập mạnh vào đầu cậu. Cú đánh quá mạnh khiến Vũ Hoàng cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người đổ sụp xuống. Một dòng máu tươi cũng bắt đầu chảy dài xuống, nhuộm đỏ cái áo trắng cậu đang mặc. Bóng đen bên cạnh thản nhiên nở một nụ cười, rồi cúi xuống nhặt lấy chìa khóa rơi ra từ túi Vũ Hoàng, phóng vội vã lên lầu.
“Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để đưa con bé ấy đi”.
Lúc này, ở trên phòng, Bảo Nam vẫn chưa hay biết mọi chuyện đã xảy ra. Nó đưa tay cuộn chặt cái chăn vào người, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Mấy ngày nay Bảo Nam vốn đâu thể chợp mắt, nhưng vẫn phải giả vờ ngủ để Vũ Hoàng yên tâm. Chỉ là cái tên ngốc kia hoàn toàn không biết gì, cứ toàn làm những điều khiến Bảo Nam phải rung động. Hiện giờ nó còn rất nhiều thứ phải lo, và cả một tương lai u tối đang ở ngay trước mắt. Tên nhóc này, Bảo Nam nhất định phải buông tay.
Để đập tan những suy nghĩ cứ không ngừng dằn vặt bản thân nên Bảo Nam nhanh chóng bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân, sau đó bình thản ngồi vào bàn đợi Vũ Hoàng lên. Dạo này nó đã bắt đầu hơi lơi là, dù đang ở ngay trong lòng địch nhưng cảm thấy rất yên tâm. Có lẽ vì người ở bên cạnh là Vũ Hoàng - người mà Bảo Nam nghĩ rằng bản thân hoàn toàn có thể tin tưởng.

“Cạch”.
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở khiến Bảo Nam theo phản xạ quay lại nhìn, đang định nở một nụ cười đáp lại thì chợt vụt tắt. Nó há hốc mồm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đang chậm chạp bước vào phòng, không phải là tên nhóc Vũ Hoàng mà là ông Sơn quản gia. Bảo Nam chưa biết phải phản ứng thế nào thì ông ta đã thản nhiên rút khẩu súng giấu trong túi ra, chĩa thẳng vào mặt nó, nói giọng đanh thép:
-Im lặng, nếu không tao bắn!
Bảo Nam giương cặp mắt bàng hoàng nhìn ông ta, cảm thấy bao nhiêu thắc mắc đột nhiên ập đến, bóp nghẹt khí quản.
“Phạm Vũ Hoàng, rốt cuộc cậu ta đã đi đâu? Liệu có phải mình lại phạm sai lầm thêm một lần nữa rồi không, khi đặt hết niềm tin vào con người này?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận