“Bộp, bộp, bộp”.
-Màn họp mặt thật cảm động quá!
Phan Đắc Hưng đột nhiên xuất hiện, đưa cặp mắt cười cợt nhìn hai người. Hắn vốn định nán lại một lát nữa để xem cho hết trò hay, nhưng xem ra Trần Đại Hùng vẫn không đủ can đảm để ra tay. Điều này đúng là khiến hắn ta hơi thất vọng, thôi thì cứ tự mình ra tay để giải quyết mọi chuyện cho xong vậy.
-Mày đến từ khi nào?
Chủ tịch nhìn chăm chăm vào Phan Đắc Hưng, cất giọng đanh thép. Nhưng đáp lại sự hằn học của ông, hắn ta vẫn ngang nhiên cười cợt rồi chậm chạp rút khẩu súng trong người ra, lên đạn:
-Đương nhiên là từ trước khi anh đến đây! Còn ăn uống và trò chuyện với Hùng ca một phen nữa!
-Mày...
Chủ tịch đưa cặp mắt đang long lên sòng sọc nhìn Đắc Hưng, hai nắm tay bất giác nắm chặt lại kêu lên răng rắc. Đại Hùng vẫn giữ im khẩu súng chĩa thẳng vào đầu ông, cảm thấy cả người đang nóng ran lên. Chỉ có Phan Đắc Hưng là vẫn thản nhiên lấy tay áo lau súng, nói thật chậm rãi:
-Sao, cái cảm giác bị chính người mình tin tưởng nhất phản bội xem ra cũng không tồi đúng không? Yên tâm đi, anh không phải chịu cảnh này lâu đâu, vì thằng em này ngay bây giờ sẽ tiễn anh trở về với cát bụi!
Phan Đắc Hưng vừa nói vừa khẽ nhếch môi cười, rồi đưa súng về phía chủ tịch, chậm chạp bóp cò. Không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, hai người này, đúng là bọn vô dụng...
“Đoàng”.
Một âm thanh thanh khô khốc đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí im ắng và nghẹt thở hiện tại. Ân oán và hận thù, thật sự có thể giải quyết nhờ phát súng này sao?
-Trần Đại Hùng, anh…
Sau phát đạn đó, Phan Đắc Hưng đột nhiên đổ gục xuống, giương cặp mắt kinh hãi nhìn Đại Hùng – người vừa lạnh lùng bắn một viên đạn vào tim gã.
“Rốt cuộc là những tính toán của mình đã sai ở đâu, tại sao hắn ta lại hành động như vậy?”.
Mặc kệ cho Phan Đắc Hưng hiện giờ vẫn đang nằm gục tại chỗ, Đại Hùng nhanh chóng kéo thốc chủ tịch chạy vội ra cửa. Nhưng “đoàng”, một tiếng súng nữa lại vang lên. Chủ tịch bàng hoàng nhận ra, Đại Hùng đang gục vào người ông, ổ bụng bắt đầu chảy máu bê bết.
-Đúng là không thể nào ngờ được anh lại phản bội tôi!
Phan Đắc Hưng nắm chắc khẩu súng trong tay rồi lồm cồm bò dậy, cả người vẫn còn chấn động rất mạnh vì phát súng vừa nãy. Cũng may là trước khi đến đây, hắn ta đã mặc sẵn áo chống đạn. Trần Đại Hùng có thể phản bội hắn, nhưng trận chiến này Phan Đắc Hưng tự tin bản thân đã nắm chắc phần thắng. Bởi không ngu ngốc và dại dột như Trần Đại Hùng và Phạm Vũ Huy, hắn ta trước giờ chưa từng tin ai...
C.56.1