Đại Ca Học Đường (Náo Loạn Trường Sca)

“Mấy em hãy cho thầy biết! Thế nào là hòa đồng với bạn bè?” Thầy Văn giảng một tuồng trong khi cả nhóm ngồi dưới đây ngáp dày, ngáp ngắn ai làm việc nấy trong mà thấy mệt.
“Này! Ông thầy Văn ổng nói cái quái gì thế?” Royjee mệt mỏi nhìn Vylee “Ổng nói là chia quà sao cho đồng!” Vylee nằm dày trên bàn nói.
“Ờ! Thì ra là vậy! Chia 7/3 là đồng chứ gì! Có nhiêu cũng hỏi! Oáp!” Royjee ngáp ngắn ngáp dày nói.
“Này! Tôi nay đi bar chơi!” Venjy nhướng mắt qua Kynlee “Gì? Mày đòi chơi ba mày hả thằng mất dạy!” Kynlee nghe nữa trước, nữa sau nói.
“Chơi ba cái đầu mày! Thằng cờ hó!” Venjy đánh vào đầu Kynlee. “Ui! Thằng này mày điên!” Kynlee lấy tay xoa gáy nói.
“Ê đi luyện bóng rổ đi! Lâu quá tao không có đi!” Yue nhìn Zinjee “Bắt cá mè rổ hả? (Cá mè rổ là loại cá ở vùng Nam Bộ đấy các bạn) Tao không có hứng!” Zinjee phất tay nói.
“Cá mè rổ là cá gì mậy? Sao tao chưa nghe!” Yue thắc mắc hỏi “Thằng này ngu! Cá mè rổ là con cá rắc mè lên (mè: vừng) rồi bỏ dô rổ người ta gọi là cá mè rổ! Vậy cũng không biết!” Zinjee nói. (Trời ạ! Triết chí trời đất gì đây!)
“Ờ! Sao mày biết?” Yue càng hỏi tới “Thì mày đọc trên sách báo sẽ có thôi! Ngu quá!” Zinjee lắc đầu nói.
“Trời ơi! Bộ mỹ phẩm hàng hiệu của tôi!” Haly thì ngồi trên này than thở không ngừng “Ê con Haly nó nói cái gì mà đồ tặng phẩm phế liệu gì vậy?” Royjee lại quay sang hỏi Vylee và ngay lập tức nhận lại cái liếc sắc lẽm như muốn giết người từ phía trên.
Vylee thì đang say sưa mà ngủ không biết trời chăn mây đất gì luôn (Cho cái tội tối qua đi nhìn trai).
Thầy Văn nhìn xung quanh lớp thì bỗng hét lớn lên “Vylee!!!!!!!!!” Thầy hét muốn bay nóc trường. Vylee bây giờ mới giật mình “Hả? Hả? Vylee là con nào mau lên tiếng đi chứ!” Cô mở mở hai con mắt ra nói.
Royjee ngồi kế cũng sắp té nhào, đẩy đẩy Vylee. “Thầy gọi cậu kìa!” Royjee nghiến răng nói nhỏ “Hả? Hả? Thầy cho gọi em!” Cô giờ mới đứng dậy, lấy tay lau khóe mắt (Mệt mỏi dữ ta).
“Em tỉnh chưa?” Thầy giáo nghiến răng nghiến lợi hỏi “Cũng đỡ đỡ rồi thầy ơi! Phiền thầy quan tâm quá!” Cô cười hì hì khiến cả lớp đổ hết mồ hôi lạnh “Em nói cho thầy biết! Tựa đề bài học hôm nay!” Thầy giáo điềm tĩnh nói.
“Sao? Tựa đề?” Cô mở to mắt ngây thơ nói ra từng chữ, thầy giáo gật đầu. Vylee đứng yên bất động lúc lâu, sách còn chưa mở thì đề với bài gì ở đây. Thầy giáo xem bộ đắc chí cười hề hề trong khi cả lớp thì đang nhắc thầm.
Vylee vén tai lên nghe được ít chữ “Sao?” Cô ngây thơ nhìn khiến cả lớp muốn té xỉu “À chẳng qua thì học tiết này là Văn nên tựa đề phải liên quan đến phẩm chất con người, tựa đề hôm nay là....” Cô lấy tay xoa cằm ngẫm nghĩ “Thế nào là yêu mến bạn bè!” Cô nói xong cả lớp mới thở phào nhẹ nhõm.
Thầy giáo miệng tự nhiên đông cứng nhìn cô rồi không lâu mau chóng lấy lại thần thái nghiêm mặt nói “Nói cho thầy biết nếu em làm mất đồ của bạn thì em sẽ làm sao?” Thầy giáo nhìn cô nói.
“Ôi dào! Ai làm mất chứ em có làm mất đâu mà phải lo! Ăn ở không lo chuyện bao đồng à?” Cô phất phất tay nói “Vylee!” Thầy giáo nghiêm mặt. Vylee biết mình hơi bị lố nên trở lại đề tài.
“Thật ra thì...nếu là em thì...” Cô xoa cằm phân vân rồi trắc lưỡi (Đúng đề tài rồi còn gì!) Cả lớp thấy vậy thì bắt đầu lên tiếng nhắc “Mua đồ lại trả!” Cả lớp nghiến răng nói nhỏ “Sao? Mua bán chả giò gì ở đây?” Cô nói hồn nhiên khiến cả lớp muốn ngất xỉu.
Có người thì diễn tả mua bán rồi an ủi, trả đồ ôi dào đủ thứ nhưng với đầu óc của Vylee thì “Ủa tụi bây múa khỉ gì trong lớp vậy?” Cô tỉnh bơ nói khiến cả đám xanh mặt mày.
“Um! Cấm nhắc bài dưới mọi hình thức!” Thầy nghiêm giọng nói. Vylee biết mình đã hết cứu tinh nên đành dựa vào bản thân, cô đứng rất lâu nói “Là em thì em sẽ đi đến bên bạn!” Cô vừa nói vừa diễn tả “Em sẽ vỗ vai trấn an bạn!” Cô cúi xuống vổ vai Haly thì nhận được một cái liếc giết người.
“Em sẽ khuyên ngăn bạn bảo bạn đừng giận em nữa hông tăng xông chết thì khổ!” Cô vỗ vai Haly nhìn vô cùng thân thiện, mặt Haly đỏ lên nhìn cô đầy tức giận “Bước cuối cùng em sẽ ra một câu làm hòa! Và nói với bạn là mất rồi thì thôi không lẽ mày giết tao!” Nói xong cô cười to khiến cả lớp ngất hết cả.
“Mà cậu cũng đừng nhìn tớ như vậy chứ! Là thầy bảo tớ nói chứ tớ có muốn đâu! Có trách có mắng thì nói với thầy kìa!” Cô nhìn Haly nói đầy tự nhiên.
Cả lớp bất giác im lặng, mặt thầy tối sầm lại. Vylee cảm giác có cái gì đó không bình thường bỗng miệng trở nên cứng đơ “Không phải sao?” Cô hơi bơ nói “A không phải! Không phải! Không phải cũng không sao!” Cô cười hì hì nói rồi tự động lấy cặp lê lê nhẹ từng bước ra ngoài.
Vừa gần bước ra khỏi lớp thì “Vũ An Thy!!!!!!!!!! Ra ngoài quỳ gối cho tôi!!!” Thầy hét lớn làm cả lớp bịp hết cả tai để tránh làm tổn thương màn nhĩ “Em ra ngay thầy ơi!” Cô từ ngoài cửa vọng vào khiến thầy giáo muốn tăng xông luôn.
“Woa! Thích mình lắm sao mà kêu tên mình mãi thế! Đẹp cũng khổ!” Cô thè lưỡi tinh nghịch nói (Bó tay) Vylee tỉnh bơ quỳ trước cửa lớp đầu gối thì đang lót cái balo thân thương và tay thì cầm cuốn truyện connan.
Không lâu sau có một nhóm người bên bộ y tế đến nhìn thấy cô trước cửa lớp thì thuận miệng hỏi “Thầy giáo Văn đâu rồi em?” Một người hỏi “Ở trỏng đó! Chắc tăng xông rồi! Đem đi nhanh đi không án mạng xảy ra mất!” Cô vẫn dán mắt vào cuốn truyện, phất tay tỉnh bơ nói.
Cả nhóm người nhìn cô rồi lắc đầu. Có học trò như vậy không tăng xông thì cũng không xong rồi! (Đại tỉ đó mấy thầy ơi!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui