“Haiz! Mới sáng sớm ai làm gì mà ồn thế?” Yue từ cầu thang bước xuống, ngoáy tai nhăn nhó “Sao lại có mùi khê là vậy?” Haly ngửi ngửi khó hiểu nói “Vylee! Em nấu ăn đấy à?” Kynlee thản nhiên bước xuống bếp nhưng vừa mới mở mắt ra đã giật mình.
Cái hình dáng trước mắt quá đỗi quen thuộc mà cũng xa lạ khi đứng vào nơi mà vốn dĩ ngày thường là hoàn toàn không thích hợp. Kynlee khó trách mở to mắt ngạc nhiên mà nhìn
“Trời ạ! Royjee! Em làm gì ở đây thế?” Kynlee giật mình nói. Yue cùng Haly bước đến nhìn xung quanh thì ngơ ngác mà khó hiểu “Không phải cậu đang nấu ăn đó chứ!” Haly mở to mắt ngạc nhiên nói.
Royjee điềm tĩnh mang món cuối cùng đặt lên bàn, gỡ tạp dề ra rồi thản nhiên nhìn mọi người “Sao à? Ngạc nhiên lắm hả?” Royjee nhìn mọi người ngây thơ nói. “Đúng là...rất ngạc nhiên!” Cả nhóm cười gượng gạo khi mồ hôi đã đổ lã chả.
“Oáp! Mới sáng sớm có chuyện gì mà vui quá vậy!” Vylee vừa ngáp ngắn, ngáp dày nói “Che cái miệng lại!” Giọng nói phía trên cô truyền xuống, hơi lạnh băng quen thuộc đến lạ. Vylee giật mình quay sang nhìn bắt gặp cái dáng vẻ bất cần đó thì máu bắt đầu sôi lên nhưng nghĩ tình mới sáng sớm nên cố nén lại, liếc mắt một cái rồi quay lưng bước đi.
“Mọi người làm gì vui thế?” Vylee bước đến bên cả nhóm vui vẻ nói, thấy cả nhóm im lặng, vẻ mặt gượng gạo thì khó hiểu mà nhìn xung quanh “Đây là cái gì thế? Sáng nay em không cần nấu ăn à?” Vylee ngơ ngác mà nhìn.
Cả nhóm mím môi lắc đầu “Không cần!” Vẻ mặt lại vô cùng khó xem “Cái này của ai làm thế? Royjee hay Haly?” Vylee liếc mắt nhìn qua hai cô bạn, cả nhóm im lặng không nói đưa mắt qua Royjee đang thản nhiên mà mỉm cười.
Vylee ban đầu ngạc nhiên rồi lúc sau mới bình tĩnh lại “Royjee nấu ăn sao?” Vylee ngơ ngát nhìn cả nhóm “Ừm!” Cả nhóm lắc đầu. “Vậy thì hay quá! Vào ăn thôi!” Vylee mỉm cười tự nhiên nói.
“Hả?” Cả nhóm ngơ ngác nhìn “Sao thế? Ăn đi còn đi học nữa! Nào, nào! Ngồi đi chứ!” Vylee ngoắt tay mời cả nhóm ngồi. Cả nhóm đơ ra nhìn cô một lúc rồi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Rồi! Ăn thôi!” Vylee vui vẻ nói rồi nhìn cả nhóm “Ăn đi chứ!”
“Ừ! Ăn, ăn, ăn!” Cả nhóm miễn cưỡng cầm đũa lên ăn nhưng khoảng cách từ thức ăn đến miệng thì một tia hối hận bắt đầu len lỏi rồi trổi dậy nhanh như chớp. Ăn xong một miếng thì cúi gầm mặt luôn xuống bát cơm, cả Vylee cũng không còn nói lời nào nữa.
“Sao? Ngon không?” Royjee chờ đợi nhìn cả nhóm vui vẻ nói. Trời ạ! Với ánh mắt này thì chết chắc, làm sao dám phê bình đây. Cả nhóm gật đầu lia lịa nhưng mồ hôi đã rơi lã chả “Ưm! Tại Venjy nói thức ăn mình làm cậu ấy sẽ ăn hết nên mình hảo tâm nấu ăn thôi! Không ngờ lại được khen đến vậy!”
“Hả?” Royjee vừa dứt lời thì mắt miệng cả nhóm đều mờ hết cỡ, lớn đến nỗi có thể nhét nguyên quả trứng vào luôn đấy! Quay với tốc độ chóng mặt nhìn Venjy đầy thân thương rồi chợt chuyển thành ngạc nhiên sang một nụ cười, nụ cười thân thiện đến mức người khác muốn tự tử luôn.
“Thì ra là cậu ha!” Kynlee cười thân thiện vỗ vào vai Venjy, sức lực nhẹ đến nổi làm anh ho sặc sụa “Không ngờ anh lại tốt đến như thế?” Haly cười cười nắm nhẹ tay Venjy mà tự nhiên véo mạnh một cái khiến anh la không được mà nín cũng không xong.
“Nếu là anh đề nghị thì....” Vylee cười cười cố tình kéo dày câu nói, ánh mắt chợt trở nên thâm sâu đến nguy hiểm “Ăn hết đi!” vừa nói dứt lời cô đã bỏ một đóng vào miệng Venjy khiến anh chưa nhận thức được gì cả đã bị nhét đầy miệng. Cả nhóm thấy thế cũng hùa theo mà gấp thức ăn vào bát Venjy “Cho cậu này! Ngon lắm! Ăn hết đi nha!”
Đến khi thức ăn đã đầy bát thì tất cả phủi mông đứng dậy, trước khi đi còn dặn dò kỹ lưỡng Royjee “Xem bộ Venjy rất thích thức ăn do cậu nấu! Cứ thế mà phát huy nha! Tốt nhất là ngày nào cũng xuống bếp nhưng chỉ nấu riêng phần cậu ấy thôi nha! Chắc Venjy sẽ vui lắm! Đúng không?” Cả nhóm cười cười nhìn về phía Venjy khiến anh lạnh dọc xương sống.
“Đi học trước nha! Hai người cứ từ từ mà ăn!”