“Này! Hôm nay là chủ nhật! Anh có việc phải ra ngoài! Anh đi trước nha!” Yue nói rồi biến nhanh không chờ phản ứng của mọi người. Haly cũng lấy tay lên xem đồng hồ “Tớ cũng có việc rồi! Phải đi xem bộ mỹ phẩm gì đó còn thay anh Yue đi gặp quản lý nữa! Thôi! Tớ đi!” Haly nói rồi lên phòng thay đồ rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
“Này! Không đi đâu cả! Đi mua sách với tôi!” Royjee thấy Venjy có ý định tẩu thoát nên đã nhanh chóng kéo lại “Cô cũng đọc sách nữa sao?” Venjy khó hiểu mà nhìn “Nếu anh không muốn cũng không sao! Cùng lắm mỗi bửa cơm anh đều phải chịu ăn khê, khét hoàn toàn! Anh nghỉ sao?” Royjee nham hiểm.
“Được rồi, được rồi! Đi thì đi vậy!” Venjy thở dày và thế là bước đi. Kynlee chán nản ngồi sofa ngán ngẩm mà nhìn xung quanh “Cậu cũng đi đi!” Tiếng nói quen thuộc đầy lạnh lùng ấy lại vang lên bên tai “Đi đâu bây giờ?” Kynlee thở dày nói.
“Tớ nghe nói Remi hôm nay bận việc là do đi học thêm hôm tiếng Anh! Dù sao cậu cũng học giỏi môn đó, có lẽ không cần phải đi! Đúng không?” Zinjee chuyển ánh mắt từ cuốn tạp chí sang Kynlee “Sao? Remi học tiếng Anh à?” Kynlee sáng mắt hỏi “Ừm! Tớ nghe đâu là vậy!” Zinjee nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì tốt quá! Tớ phải đi làm gia sư cho cô ấy!” Kynlee vui vẻ nói “Tớ đi đây!” Nói rồi liền chạy ngay lên phòng chuẩn bị rồi phi ra cửa nhanh đến chóng mặt bỏ lại Zinjee không hiểu gì chỉ biết lắc đầu.
Căn nhà trở về sự im ắm đến lạnh người dường như chỉ có một tên duy nhất không biết gì mà lê cái thân từ từ bước xuống cầu thang. Cái bóng đó xõa mái tóc dày đến tận thắt lưng, bộ đồ màu trắng trong càng thêm tệ hại, bước đến đâu âm khí liền lang tràng đến đó.
Rồi bỗng dừng bước, đưa đôi mắt đỏ ngầu đầy oán tà mà nhìn xung quanh, sự im ắng khiến người ta rùng mình. Lát sau không hiểu nguyên nhân gì mà một tiếng thất thanh vang dội và sau đó là tiếng la nức nở “MỌI NGƯỜI ĐẦU HẾT RỒI HẢ? SAO CHỈ BỎ LẠI MỘT MÌNH TÔI!!!!!!” Tiếng la như muốn dở luôn cả nóc nhà đi luôn vậy.
Người ngồi trên ghế đột nhiên hiện rõ một tia không hài lòng, đôi mày tinh tế nhíu lại “Cô làm gì thế hả?” Giọng nói đó lạnh băng khiến người khác rùng mình. Theo bản năng, cái bóng dáng nhỏ đó quay sang, bắt gặp hình ảnh trước mắt cứ như vớ được vàng vậy, vui mừng mà chạy đến “Anh còn ở đây sao? Mừng quá! Mọi người đi đâu hết rồi?” Vylee vui vẻ chạy đến bên nói.
“Họ ra ngoài từ sớm rồi!” Zinjee trầm tĩnh trả lời, đưa đôi mắt quét ngang quét dọc trên người cô, một tia khó chịu hiện rõ “Cô xem bộ dáng bây giờ của cô giống cái gì? Định dọa người à? Đi mà thay đồ đi!” Zinjee nói đầy khó chịu.
Vylee theo bản năng nhìn lại cũng không khỏi giật mình. Trời ạ! Sao cô lại lôi cái thân như thế này mà bước xuống nhà chứ! Mất mặt quá đi! Mặt cô đỏ lên rồi nhanh chóng chạy lên phòng với tốc độ tia chớp.
Mấy phút sau Vylee bước xuống nhà với bộ quần áo có lẽ chỉnh tề hơn, váy hồng suông nhẹ đến đầu dối, máy tóc dày xoăn nhẹ xõa dày đến thắt lưng. Sự thuần khiết, dịu dàng hiện rõ lên.
Nhưng có một điều là người đối diện ngay cả liếc cô cũng không thèm còn Vylee thì nhìn anh ta như muốn băm ra thành trăm mảnh. Lát sau tiếng chuông cửa lại reo lên, dẹp bỏ đôi mắt hận thù đó, thận trọng mà đi mở cửa.
Nhưng Vylee vừa mở cổng ra thì. Gì đây? Người trước mắt cô là ai thế? Một cậu bé chừng năm tuổi đang đứng trước cổng, áo vest nhỏ khoác lên người trông rất lịch sự cùng chiếc balo bé xinh đeo phía sau càng trông giống một ông cụ non, cộng thêm mái tóc style Hàn Quốc và gương mặt cực kỳ baby đó nhìn là khiến cho người ta muốn ôm rồi.
Nhưng với Vylee thì khác, cô nhìn con người ta cứ như người ngoài hành tinh khác đến vậy, nhìn đến người khác khó chịu. Lát sau đôi mày của cậu bé khẽ cau lại “Chưa từng thấy người đẹp sau mà nhìn giữ thế?” Vẫn cái giọng lạnh lùng đó khiến cô muốn ngã nhào. Hắn lá ai đầu thay mà sao không khác cái tên đáng rét kia trong nhà là mấy vậy.
Trời ạ! Cho cô xin đi! Nó mới năm tuổi thôi ấy! Ai lại đi dạy cái kiểu cách nói chuyện này chứ. Vylee khó chịu nheo mắt lại, cặp mắt hẹp cùng gương mặt không hài lòng mà nhìn cậu bé trước mắt “Này nhóc! Em là ai mà lại đến nhà chị nói chuyện như vậy hả?”.
Cậu bé không nói, gút điện thoại ra, nhấn một dãy số rồi nhịp chân mà nghe. Vylee phải nói là trưng bộ mặt vô cùng khó coi, đề phòng mà nhìn cậu bé. Tổ chức khủng bố sau mà có cái dáng vẻ như vậy hả trời! Ba mẹ nó là ai mà lại sinh ra một cậu con trời đất như vậy chứ.
Lát sau đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, cậu bé mới mở miệng nói “Hai à? Bạn hai không có lịch sự gì hết là sao?” Lần này phải nói là Vylee thật sự ngả nhào. Trời ơi! Có ai đến nhà người khác mà nói bằng cái giọng đó không hả trời. Cô thật sự muốn gọi ông trời xuống mà xem.
“Chị em muốn nói chuyện với chị! Nghe đi!” Cậu bé đưa điện thoại cho cô, Vylee hậm hừ mà nhận lấy nhưng vừa đặt tai vào ống nghe mọi thứ dường như thay đổi, bầu trời của cô sụp đổ trong chốc lát và cuối cùng là sắc mặt biến dạng đến khó xem.
Nhìn lại cậu bé một lần nữa thì chán nản mà lắc đầu.